“Chính là bà, họa sĩ doujin R18 nổi tiếng, Kashiwagi Eri!”
“Bọn tôi cần bà!”
Tiếng hét đầy phần khởi của tên otaku chúa [Aki Tomoya] vang vọng trong hành lang lớp học đầy linh thiêng này.
Cũng may là mọi người đều đã đến lễ khai giảng cả rồi nếu không bọn hắn sẽ xấu hổ đến c·hết mất.
Mà dù không có ai thì cô nàng Eriri cũng đã xấu hổ muốn điên ngay đây rồi, con người thật (ecchi) của cô đang bị bốc trần mà lại.
“Đã bảo là…”
“Trong trường thì đừng có nói cái tên đó ra mà!!!!”
Khởi động chế độ điên cuồng quất roi, cô nàng dùng hai bím tóc tuyệt vời đó quất liên tục vào mặt của cậu bạn thân đáng đánh của hắn.
Chiếc răng nanh vì xấu hổ mà nhe ra kia càng khiến cô nàng càng giống một bé mèo bị trêu chọc đang cố gắng cào phá phản kháng lại vậy.
Nhưng với ý chí sắt đá của mình, Tomoya vẫn tiếp tục thuyết phục cô nàng.
“Bà sẽ giúp bọn tôi chứ, Eriri.”
“Hồi tiểu học bà hứa vào tôi còn gì.”
“Bà bảo rằng: [Nhất định sẽ là họa sĩ cho game của Tomo – kun]”
Ồ, không ngờ hồi nhỏ hai người này cũng dễ thương ghê.
Cơ mà “bọn tôi” mà cậu ta nói đến nãy giờ là ý gì???
Trong khi Akira còn đang ngỡ ngàng thì Eriri đang xấu hổ muốn điên kia hét lên “Waaaa!!!!” và còn quất tóc điên cuồng hơn nữa và kết thúc bằng việc đập mạnh quyển vở vào đầu của Tomoya mà nói:
“Nếu muốn làm thì tự đi mà vẽ, tự viết kịch bản đi!”
Mặc kệ những v·ết t·hương đang tiếp tục chồng chất kia, Tomoya vẫn kiên cường đáp lại.
“Không được, với thực lực của bọn tôi tuyệt đối không thể miêu tả nổi vẻ đẹp của khung cảnh đó.”
“Chính vì thế bọn tôi cần khả năng hội họa của bà, Eriri!”
Dường như mặc kệ nữa thì câu chuyện sẽ chạy xa hơn nữa mất, Akira nhanh chóng tham gia vào.
“Chờ một chút Tomoya, cái [bọn tôi] đó là ý gì hả?”
“Nói gì vậy Akira, tất nhiên là tớ với cậu rồi.” Tomoya trả lợi hắn bằng một thái độ bình tĩnh đến đáng sợ.
Không xong rồi… Biết ngay là khi bị kéo đi một cách kiên quyết như vậy chẳng phải là điều hay ho gì rồi mà.
Hiện tại còn lắm thứ phải lo rồi, nếu còn vướng vào tên bạn thân otaku rắc rối này nữa thì c·hết mất.
“Không không. Hiện tại tớ bận lắm, không có thời gian cho việc đó đâu.” Akira nhanh chóng trốn tránh ngay lập tức.
“Không không. Cậu là nhân vật nam chính cho game, nhất định phải cùng tớ hoàn thành con game vĩ đại này!”
Mặc kệ sự từ chối của hắn, Tomoya ngay lập tức phản bác như thể việc tham gia là điều hiển nhiên phải làm vậy.
Trong khi hai tên con trai đang nói thì Eriri thở dài bình tĩnh mở quyển vở ra và xé ngay bản kế hoạch chỉ còn chưa tới nửa trang giấy ấy và vò nát rồi ném đi trong tiếng hét thất thanh của Tomoya.
“Nói thì nghe hay lắm nhưng việc quan trọng ông lại đùn đẩy cho người khác.”
“Tôi chẳng thấy ông nghiêm túc chút nào.”
Luống cuống nhặt lên thành quả (nửa trang giấy) viết suốt đêm qua đến giờ, Tomoya đứng dậy đầy mạnh mẽ mà đáp lại:
“Không đúng. Tôi có tinh thần và nhiệt huyết.”
“Hơn nữa giờ còn tràn đầy ý tưởng nữa!”
Nhưng đáng tiếc là cái nhiệt huyết đó đã bị cái liếc mắt khinh thường của Eriri chặn lại.
Cô nàng chỉ nhẹ nhàng khoanh tay nói: “Ồ, ý tưởng tràn trề mà viết chưa hết một trang giấy hả?”
“Cho tên nam chính …” Nói đến đây cô nàng liếc về phía Akira và nhe răng nanh đe dọa.
“Gặp gỡ một cô gái xinh đẹp bí ẩn rồi bắt đầu ve vãn nhau. Hai người trao nhau nụ hôn hạnh phúc và chấm hết.”
“Ý tưởng tuyệt vời của ông đấy hả?”
“Nhảm nhí! Thôi, chào nhé!”
Eriri sấy liên tục rồi kết thúc bằng cách ném đi tờ giấy kế hoạch đã bị vò nát kia rồi bước đi.
Thật lòng mà nói thì Akira thấy cô nàng nói hoàn toàn có lý, dù sao thì trước mắt cái kế hoạch làm game của cậu bạn thân này hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.
“Chờ đã Eriri!”
“Hãy nghe tôi nói thêm nữa đi.”
“Sau giờ học, tôi sẽ đợi bà ở phòng nghe nhìn.”
Tomoya với trái tim b·ị b·ắn trăm ngàn lỗ hổng bất lực trên sàn nhà kia vẫn kiên cường lần nữa.
Nói sao đây, sự yêu thích và tận tâm của cậu ta cũng rất đáng là ca ngợi. Nhưng mà bóng lưng im lặng rời đi của Eriri cũng không phải là không có lí do.
[Mọi thứ thật rắc rối. Nhất là mối quan hệ tình cảm giữa người với người]
*****
“Nhìn hai cậu chán đời quá vậy? Mới khải giảng đã bị gái đá rồi à?” Yashihiko tò mò quay sáng hai người bạn hắn mà hỏi. Nhìn cái vẻ mặt sa sút tinh thần kia thì ai cũng biết mà thôi
“Tomoya thì đúng vậy đấy” Akira ngay lập tức tránh xa điều có khả năng trở thành tin đồn này.
Cũng may là Yashihiko chỉ là hay tò mò chứ lực chú ý thường bị kéo đi nhanh chóng mà thôi.
Buổi lễ khai giảng diễn ra một cách chậm rãi, may là không có những màn phát biểu dài lê thê của ông hiệu trưởng thường thấy nào đó.
“Tiếp theo là trao thưởng cho người xuất sắc học kì trước của năm ba. Lớp 3 – C, Kasumigaoka Utaha – san.”
Tiếng vỗ tay vang dội vang lên trong hội trường khép kín này.
Như đã giới thiệu, cô nàng senpai xấu tính này gần như là một thiên tài thực sự khi mà có thể cân bằng giữa việc viết sách nhưng vẫn giữ vị trí top đầu trong học tập.
Nhưng mà trong tiếng vỗ tay hân hoan ấy thì lại chẳng thấy bóng dáng của cô nàng đứng dậy để lên bục đâu cả.
Vậy là toàn bộ hội trường đều hướng mắt về phía khu vực lớp 3 – C và thấy và thấy một mỹ nhân đang gật gà gật gù ngủ gật ngay đó.
“Kasumigaoka Utaha, nữ sinh tài giỏi nhất khóa. Suốt những năm học tại đây chưa từng nhường vị trí số 1 cho bạn học lần nào.”
“Chị ấy luôn chìm đắm trong thế giới của riêng mình nhỉ?”
Yoshihiko vẫn giữ tròn vai trò dẫn truyện để giới thiệu về nữ chính cho đọc giả lần này.
Tất cả mọi người đều đổ dồn về con người vừa tỉnh dậy và bước đi lên bục một cách ngái ngủ kia.
“Nhưng chị ấy đẹp thật đấy nhỉ!”
“Tóc dài đen óng, ngực bự, và còn cả quần tất đen nữa chứ!”
“Chị ấy cũng giống như một nhân vật nữ chính [Moe] hoàn hảo trong tưởng tượng luôn phải không!”
Thật vậy, để mà nói thì Utaha – senpai gần như hoàn hảo với vẻ bề ngoài ấy rồi. Akira cũng đang ngắm nhìn cô nàng u ám đanh đá mà bản thân đã gặp hôm trước kia.
Mọi người trong trường chắc hẳn chẳng ai rõ bên dưới thân phận học sinh hoàn hảo đó là một otaku cũng không hề kém cạnh với Eriri đâu nhỉ.
Trong khi hắn vẫn đang nhìn chằm chằm cô nàng senpai ấy thì đột nhiên chị ta liếc về phía này.
Trong giây lát, cả hai ánh mắt chạm vào nhau. Akira mặc dù hơi kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục hướng mắt của mình theo chứ không tránh đi.
Sau cùng thì cô nàng kiêu ngạo đã cũng phải dời ánh mắt để đi về phía chỗ ngồi của mình, trước đó dường như hắn cảm thấy trong mắt nàng senpai có gì đó khó hiểu hiện lên.
*****
Sau buổi lễ khai giảng dài dòng đó thì chỉ là tiết chủ nhiệm mà thôi.
Giờ ăn trưa mà Akira vẫn luôn mong chờ cuối cùng đã đến. Bởi vì sáng nay dậy muộn nên hắn không thể chuẩn bị bento nên đành phải xuống căn tin mua tạm bánh ăn.
Nhưng mà cũng chính vì thế hắn đang bị kéo lê đi y như hồi sáng bởi cậu bạn thân đang trong chế độ mất não kia. Mà theo hắn thấy thì dù có ở đâu vẫn sẽ bị tìm đến rồi kéo lên đây mà thôi.
Phải, kéo lên sân thượng của tòa năm ba nơi đã bị bao trọn bởi học sinh xuất sắc, Kasumigaoka Utaha.
Trước kia thì mọi người vẫn lên sân thượng như bình thường thôi. Nhưng sau khi một anh chàng tên là “Akira” nào đó nhìn lén cô nàng senpai xinh đẹp này trên sân thượng thì cô nàng đã xin nhà trường luôn căn sân thượng này.
Chậc, ỷ vào sự thông minh đó mà làm càn, thật quá đáng!
Cơ mà chẳng hiểu sao dù đã xin được rồi nhưng chẳng phải Akira cùng Tomoya vẫn rất thường xuyên lẻn lên đây làm phiền nữ hoàng đanh đá này sao?
Gần đây hắn còn thường xuyên lên đây để xin hướng dẫn việc viết lách nữa là.
Sau khi leo lên tận sân thượng, mở cửa ra là một cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng cuốn đến thổi bay đi sự mệt nhọc phiền chán nãy giờ của hắn.
Đi theo sau lưng Tomoya đến chỗ ghế ngồi dưới mái che, một thiếu nữ xinh đẹp đang yên tĩnh ngồi ở đó đọc sách.
“Quả nhiên là ở đây.”
“Chắc chị vẫn chưa ăn trưa đâu nhỉ.”
“Bọn em ngồi cạnh được chứ?”
Tomoya đứng trước mặt và đặt gói đồ đã mua xuống ghế cho cô nàng rồi lên tiếng.
Nhưng có vẻ senpai đanh đá này không thèm đáp lời thì phải, một sự im lặng kéo đến cùng những ngọn gió mát mẻ kia.
Cậu bạn thân đang gãi đầu không biết làm sao thì Akira thấy Utaha – senpai vắt chéo chân lại.
Nhận ra đây là tín hiệu cho phép của cô nên hắn cũng nhanh chóng ngồi xuống luôn, bởi vì cô nàng ngồi chính giữa chiếc ghế nên hắn đành phải ngồi xuống bên phải còn Tomoya ngồi bên kia.
Dù nhiều khi vẫn sẽ gặp cô nàng như thế này nhưng mỗi lần đều phải công nhận là chị ta kiêu kì thật.
Hắn cũng mặc kệ chuyện gì khiến Tomoya kéo hắn lên đây, bây giờ hắn chỉ muốn ăn trưa rồi ngủ một giấc thôi.
Lấy chiếc bánh mì từ mua ở căn tin ra, ngày khi hắn chuẩn bị gặm bữa trưa ngon lành thì chân bị đạp một cú.
“…nhữa…âu…” (Sữa đâu)
Không để ý từ bao giờ trong miệng chị ta đã nhai chiếc bánh dứa rồi.
Và cái kiểu vừa ăn vừa nói như vậy là sao hả. Dù là Akira vẫn có thể hiểu được cô nàng này đang nói gì nhưng có thể giả vờ không nghe thấy được mà phải không?
Phải không?
Cơ mà chưa kịp đưa ra phản kháng thì hắn lại bị đạp thêm một cú nữa, lần này còn mạnh hơn, và cái ánh mắt lành lạnh ấy đang liếc về phía này.
“Thật là khó chiều.”
Hắn lẩm nhẩm một câu rồi hi sinh hộp sữa của bản thân bỏ tiền ra mua đưa cho cô senpai đanh đá này. Thậm chí còn phải cắm ống hút đưa thì mới nhận cơ!
Gặm hết chiếc bánh, uống cạn hộp sữa, cô nàng vứt rác qua một bên cho Tomoya rồi liếm những mảnh vụn bánh trên ngón tay cho sạch.
Cơ mà cái cách liếm gợi tình đó là sao?
Cô cố ý có phải không, Kasumigaoka Utaha!
“Thế… Có việc gì nào?”
“Không thì hai người đâu mất công vác bộ mặt vô tình đó tới chỗ đứa con gái bị vứt bỏ này?”
???????
0