Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 106. Nam chính trong mấy bộ truyện ảo tưởng sức mạnh
Đây là ngày kì lạ nhất từ trước đến giờ đối với Miyamizu Mitsuha.
“Mặc dù biết đây chỉ là giấc mơ nhưng điều này… Tuyệt vời quá đi!”
Với tâm trạng hứng khởi ấy, cô để mặc tất cả mọi thứ và chìm đắm vào con đường ngập tràn những thứ mới lạ này.
Đúng vậy, là con đường đến trường của cậu nam sinh, chủ thân thể này, nhưng dù đã đi theo hướng dẫn GPS trên điện thoại thì Mitsuha vẫn lạc đường bởi vì…
Bỏ qua.
Cuối cùng, khi cô đến trường thì tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa cũng đã điểm.
Ở ngôi trường rộng lớn kinh khủng này, các bức tường đều được trát xi măng và gắn cửa sổ kính. Trông hiện đại như hội trường triển lãm quốc tế vậy.
Cái gã Akihito Akira trạc tuổi mình đang sống ở [thế giới] tuyệt vời như này thật luôn đấy hả?
Mitsuha nhớ lại cái vẻ mặt điềm tĩnh trên ảnh của sổ tay học sinh đó thì không hiểu sao lại cảm thấy hơi bực mình!
“Akira.” Một tiếng gọi vang lên và đi kèm theo nó là cái vỗ vai thẳng vào người cô.
Mitsuha giật thót cả người la toáng lên: “Wa…!!!”
“Ểh? Cái kiểu giọng gì thế?” Cậu nam sinh kia khó hiểu nhìn thẳng vào cô.
Một tên con trai khác bên cạnh thì cười: “Cuối cùng thì Akira cũng sẽ bỏ nguyên một buổi học! Đi ăn trưa chúc mừng nào!”
Nói xong thì cậu ta đẩy thẳng hai người phía trước đi.
Mitsuha hoảng loạn đến không biết phải nói thứ gì luôn. Mà có vẻ hai người này là bạn của tên [Akira] nên cô đành để bị đẩy đi.
…
Đây là một góc trên sân thượng vô cùng rộng rãi. Không hiểu sao đang giờ nghỉ trưa nhưng lại chẳng có ai trên này cả.
“Bị lạc đường á?” Anh chàng đeo kính đã nhắn tin cho cô vào lúc sáng ngạc nhiên thốt lên. Tên cậu ta hẳn là Tomoya.
Cậu trai còn lại không hề đeo kính thì tên là Yoshihiko, bạn cùng lớp, cũng quay sang nhìn Mitsuha và nói: “Thế quái nào chỉ đi học cũng lạc đường được?”
“À… thì…” Mitsuha lắp bắp: “Tại… Vui quá đi mất! Tokyo náo nhiệt như lễ hội vậy.”
Hai người kia ngớ ra trước lời giải thích kì lạ của cô.
Yoshihiko nghẹo đầu hỏi: “Sao lại dùng giọng địa phương?”
Câu hỏi đầy khó hiểu ấy khiến Mitsuha đỏ bừng mặt… Quê quá đi! Quên mất đang ở thành phố lớn.
Chưa kịp biện minh thì Tomoya ngoái qua hỏi: “Mà Akira. Bento của cậu đâu?”
“Hểh!!!” Nhìn vào thứ duy nhất trong tay là chiếc cặp thì cô hoảng hốt thốt lên.
Yoshihiko dường như rất thích thú khi thấy cô như vậy.
“Akira cũng có ngày như thế này ha. Lucky!” Cậu ta cười vui vẻ rồi quay sang hỏi: “Tomoya có gì?”
“Có sandwich trứng này. Kẹp với korokke (Bánh thịt bò chiên xù) đi.” Cậu bạn đeo mắt kính bên cạnh lấy ra một chiếc sandwich và đưa cho Yoshihiko kẹp phần korokke vào giữa.
Mitsuha ngơ ngác nhận lấy từ tay hai người họ…
“Cảm ơn…”
Cô ngước lên nhìn thì nhận lại nụ cười rạng rỡ từ hai cậu bạn đó…
Tokyo tuyệt vời quá!
Cả ba người bắt đầu tận hưởng bữa trưa ngon lành của mình.
Yoshihiko vẫn còn trên đà hứng khởi vừa rồi. Cậu ta vừa ăn vừa nói: “A. Cũng lâu rồi chưa tụ hội. Chiều đi café không?”
“Tuy rất bận… Nhưng ok thôi!” Tomoya đẩy gọng kính lên khiến nó lóa sáng như bóng đèn.
Sau đó hai người họ quay sang nhìn vào Mitsuha.
Nhưng họ chưa kịp mở miệng hỏi thì cô đã không kìm được phấn khích mà la lên:
“Ểh? Ểh… Ểh!!!”
“Café!!!!!”
Bỏ mặc hai ánh mắt kì lạ kia.
Hiện tại, thứ duy nhất Mitsuha quan tâm là lần đầu tiên được đi một [quán café thật sự]!
…
Café… Đã được hẹn…
Nhưng bây giờ, khi mà tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc…
Khi mà Mitsuha đang hạnh phúc nghĩ về quán café trong truyền thuyết…
Thì cô bị lôi đi một cách không thương tiếc.
Nhìn trên bàn đầy ắp một núi giấy tờ… Mitsuha chỉ còn biết ôm đầu hét lên:
[Tên Akihito Akira này… Sao lại phải làm nhiều công việc thế hả!!!]
*****
Trong một giấc mơ kì lạ, tại văn phòng Hội học sinh tại một ngôi trường hiện đại bậc nhất kì lạ.
Mitsuha… Đang khóc ròng!
“Akihito – senpai, ngân sách cho học kì mới như thế này ổn chưa ạ?” Một cô bé với mái tóc bạch kim như người ngoại quốc đưa đến một tập tài liệu dày cộm.
“Ểh?” Mitsuha nhìn những con số trên đó thôi thì não đã bắt đầu thấy choáng rồi.
Còn chưa kịp xử lí nổi thông tin thì phía sau lại đi đến một cô bé có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng cực kì tinh mĩ thanh lịch như một tiểu thư.
“Akira – senpai, lịch trình hoạt động sắp tới như thế này ổn rồi nhỉ?” Cô tiểu thư nhỏ nhắn xinh đẹp ấy đưa cho Mitsuha một bảng lịch trình với lít nha lít nhít những ghi chú nhỏ.
“Hểh… Ểh?” Cô vô thức đưa tay nhận lấy bảng lịch trình đó và thế là bàn làm việc của Mitsuha lại nhiều thêm một phần văn kiện.
Chưa dừng lại ở đó…
Một cô gái trông cực kì xinh đẹp với lối ăn mặc sành điệu hớt hải tìm đến Mitsuha, cô bé ấy chắc chắn là một gyaru chính hiệu.
“Senpai! Có một số CLB yêu cầu bổ sung thiết bị sau kì nghỉ hè, phải chuẩn bị ra sao đây?” Cô bé sành điệu ấy trưng ra bộ mặt đáng thương và hỏi ý kiến của Mitsuha.
Tuy lần này không phải nhận thêm văn kiện đau đầu nào nữa… Nhưng ai mà biết phải cho ý kiến như thế nào cơ chứ!
Cái quái gì đang xảy ra trong giấc mơ kì lạ này vậy???
[Tên Akihito Akira này là thứ gì!!!]
*****
“Hội học sinh… Mệt mỏi quá đi…!”
Mitsuha thất thiểu cúi đầu thở dài.
Thậm chí bây giờ cô chẳng còn đủ sức để tận hưởng con đường hiện đại, nhộn nhịp chỉ có trong giấc mơ này.
Đúng vậy, Mitsuha đã trốn khỏi văn phòng với công việc đầy ắp như núi đó.
Một thắc mắc to khủng kh·iếp xuất hiện trong đầu Mitsuha lúc này… Đó là chẳng nhẽ cái tên Akira khốn kh·iếp này ngày nào cũng phải xử lý tất cả những thứ đó à?
“Chẳng phải cậu bảo nó cũng bình thường thôi à?” Tomoya bên cạnh lên tiếng.
Câu nói đó dường như cũng trả lời luôn cho thắc mắc của Mitsuha.
Cô ngẩng đầu nhìn lại hai cậu bạn “vừa quen” đang dẫn đường đến quán café trước mặt.
Lúc nãy cũng nhờ hai người này đến gọi thì Mitsuha mới thoát khỏi núi công việc đó.
Cơ mà… Trước khi rời khỏi hình như mọi người ở Hội học sinh nhìn cô với ánh mắt kì lạ kiểu gì ấy…?
Mặc kệ, mơ thôi mà!
Điều quan trọng lúc này là… Café!
Cuối cùng thì cũng đã đến quán café mà Yoshihiko nói. Nhìn từ bên ngoài thôi cũng đã khiến Mitsuha phải ngoác mồm ngạc nhiên.
Vào bên trong càng khiến cô thốt lên trong hạnh phúc hơn nữa.
Tất cả vách tường đều dùng kính nên ngồi bên trong cũng có thể cảm nhận được khuôn viên đầy những cây xanh tươi mát bên ngoài.
Khoảng cách giữa các bàn khá rộng và bàn ghế thì xịn khỏi phải bàn.
Tomoya và Yoshihiko còn bàn tán gì đó về khung trần làm bằng gỗ có phong cách rất thời thượng kia nữa.
Cái không gian ăn chơi thời thượng gì đây!
“Akira chọn xong chưa?”
Tomoya gọi khiến Mitsuha dời mắt khỏi hai bé cún được mặc quần áo hoa hòe và những vị khách nước ngoài có đủ màu tóc xung quanh.
Đưa mắt xuống quyển menu bọc da nặng trịch…
Và nó khiến Mitsuha phải sửng sốt: “Giá… Giá của một phần bánh đủ cho mình sống trong một tháng luôn!”
Yoshihiko nghe vậy thì bật cười: “Cậu thuộc thời đại nào thế!”
Hưm… Nhìn nụ cười thản nhiên ấy thì điều này hẳn là bình thường… nhỉ?
Mitsuha thoáng lưỡng lự nhưng rồi đột nhiên nhớ ra: “Mà, đây chỉ là giấc mơ thôi mà!”
Được rồi, tiền là của Akihito Akira, có phải của cô đâu mà lo chứ~
Bỏ qua ánh mắt thắc mắc của hai cậu bạn kia, Mitsuha gọi một phần bánh lớn nhất.
…
Giờ đây Mitsuha đang tràn ngập nào là xoài nào là việt quất. Ăn xong chiếc bánh kếp to tướng, cô nhàn nhã nhấm nháp café quế.
Mùi hương thực sự tuyệt vời đến mức cô phải cảm thán thành tiếng:
“Giấc mơ này… Tuyệt quá!”
“Hửm” x2.
Cả Tomoya lẫn Yoshihiko đều quay sang nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Cơ mà đột nhiên tiếng [Tinhhh!] từ điện thoại vang lên cắt đi sự tận hưởng của Mitsuha.
Là một tin nhắn được gửi đến từ số được lưu tên là: Machida – san.
“Ểh? Làm sao đây? Hình như mình sắp phải đến nhà xuất bản để họp với Machida – san rồi?”
Mitsuha luống cuống đứng bật dậy sau khi đọc xong dòng tin nhắn.
Gì đây? Tại sao lại còn cả mấy thứ liên quan đến nhà xuất bản, rồi còn họp hành gì đó lớn lao như vậy nữa @@
“Ủa? Hôm nay cậu có họp với Machida – san à? Vậy đi nhanh đi.” Tomoya dường như cũng có quen biết với người vừa nhắn tin đến kia và tỏ ra rất ngạc nhiên nói.
Mitsuha gật gù.
Nhưng vừa định với tay lấy cặp để rời đi thì sững người lại.
Cô ấp úng hỏi lại cậu bạn Tomoya có vẻ biết nhiều thứ kia: “Anou… Etou… Nhà xuất bản gì gì ấy… Nằm ở đâu nhỉ?”
“Hểh?” Đáp lại câu hỏi của cô là khuôn mặt nghệt ra của Tomoya.
*****
“Kira – sensei, chỗ này tại sao lại miêu tả cảnh vật kì lạ như vậy?”
“Ểh?”
“Kira – sensei, nội tâm nhân vật đôi khi không cần nói rõ ra như vậy đâu.”
“Hểh?”
“Kira – sensei, đừng đột ngột đổi hướng đi của câu chuyện như vậy chứ, nếu muốn thì chỗ này cần phải uyển chuyển hơn mới được.”
“Hả?”
…
Kira… Kira… Khốn kh·iếp Akira!!!
Mitsuha đau đầu đến mức cảm giác phần não đã sôi sùng sục và bắt đầu bốc hơi luôn rồi.
Sau khi chật vật đổi từng chuyến tàu điện khác nhau để đến Fujikawa Shoten này… Cô đã phải liên tục hứng chịu những câu hỏi cũng như sự góp ý điên cuồng từ các biên tập viên có trong phòng họp.
Đúng vậy, không chỉ một mà có đến tận ba người đang ngồi đối diện xả như những khẩu s·ú·n·g máy liên thanh!
Ai có thể nói cho cô biết… Tại sao một tên học sinh trung học lại là một tác giả nổi tiếng được không!!!
“Kira – sensei. Đúng là viết lightnovel dựa trên phần manga của sensei là một nước đi khá thú vị và ấn tượng.”
“Nhưng cả hai không cần phải 100% giống nhau, bởi vì mỗi bên sẽ có phong cách thể hiện ra khác nhau.”
Một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở rất xinh đẹp đột nhiên hướng về phía Mitsuha mỉm cười nhưng rồi lại nhận xét rất nghiêm túc.
Đó là Machida – san.
Nhưng mà câu nói của người biên tập viên ấy lại khiến tâm trí Mitsuha nổ tung lần nữa: “A? Mình cũng là tác giả của manga [Hotarubi no Mori e] đó luôn?”
Câu hỏi trong sự ngỡ ngàng của Mitsuha khiến ba người khác trong phòng quay sang nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Nhưng cô cũng không còn bận tâm ánh mắt đổ dồn suốt từ sáng đến giờ kia nữa rồi.
Bây giờ thứ trong suy nghĩ của Mitsuha lúc này là:
Sao cái tên Akira này… Cứ như thể nam chính trong mấy bộ truyện ảo tưởng sức mạnh vậy!!!
*****
“Giấc mơ kì lạ này… Vẫn chưa chịu kết thúc nhỉ?”
Mitsuha thẫn thờ bước từng bước mệt nhoài leo lên con dốc mà mới lúc sáng thôi cô đã hớn hở sung sướng biết bao nhiêu khi chạy xuống con dốc.
Cô lấy ra chiếc điện thoại [của mình nhưng không phải của mình] và bắt đầu lật xem những bức ảnh cô đã chụp hôm nay.
Những tòa nhà cao tầng, những cửa hàng với đầy những màu sắc rạng rỡ, những cung đường nhộn nhịp đông người qua lại,…
Và cả trường học, những người bạn,… sau đó là Hội học sinh, rồi quán café…
À, cả tòa nhà xuất bản đã làm cô nổ não kia nữa.
Bất giác, Mitsuha chợt nở nụ cười.
Không ngờ, Tokyo mà cô luôn mong ước, luôn hướng tới ngày đêm kia lại có thể đạt đến bằng cách mơ một giấc mơ kì lạ như thế này.
Nhìn phong cảnh của thành phố hiện đại bậc nhất, Mitsuha lấy lại được sự hạnh phúc b·ị đ·ánh mất vì công việc của mình và ngân nga bài hát về nhà.
Cơ mà… Sao ngôi nhà của cô trong giấc mơ lại đang sáng đèn thế kia?
Mitsuha khó hiểu rón rén mở cửa bước vào trong.
Đi qua hành lang và vào phòng khách thì một bóng hình xinh xắn đáng yêu ló ra từ phòng bếp.
“A. Akihito – kun. Cậu họp xong rồi à?”
“Tớ cũng đã nấu xong bữa tối rồi đấy, chúng ta ăn luôn nhé?”
“Hay là cậu muốn tắm trước đã?”
…
Mitsuha đơ hình trước cảnh tượng kì lạ này.
Cô cứ vậy mà đứng như trời trồng ngơ ngác nhìn vào một người khác đột ngột xuất hiện trong nhà đó.
Gương mặt xinh đẹp, mái tóc buộc đuôi ngựa,…
Thân hình tuyệt vời lộ ra khi buộc chiếc tạp dề quanh eo thon đó…
Vì mặc là đồng phục trường nên lấp ló phía sau tạp dề là đôi chân trắng nõn dưới váy.
Cô gái ấy dù không nở nụ cười rõ ràng nhưng Mitsuha có thể cảm nhận được niềm vui đang phát ra từ ánh mắt.
“Không lẽ… [Mình] có vợ ở độ tuổi học sinh luôn à?” Mitsuha ngạc nhiên thốt lên!!!