“Làm ơn bỏ cái kiểu nói chuyện gây hiểu lầm đó giùm em!”
Sau khi nghe [Người con gái bị vứt bỏ] đó lên tiếng thì ngay cả Tomoya cũng không thể chịu nổi.
Utaha – senpai là một tác giả đầu light novel nổi tiếng về tình cảm và cũng vì thế mà cô nàng thường xuyên dùng mấy chiêu trò trong những mẩu truyện để hành động ra cả bên ngoài.
Không biết là vì lấy linh cảm hay là vì cô nàng thực sự như vậy nữa nhưng mà mấy cái kiểu gây hiểu lầm như vậy thì đúng là không ai chịu nổi nhiệt thật.
Mà, dù sao cũng quá quen với tính cách cô senpai này rồi nên Akira cũng chẳng thèm quan tâm mà xử lý bữa trưa của mình… Với một cái chân thon dài chắc khỏe nào đó đang dẫm lên chân hắn… Thậm chí càng lúc càng dùng lực?
Có vẻ lí do cho việc đó là cô nàng đang phải đọc bản kế hoạch (bị vò nát) mà Tomoya đã từng đưa cho Eriri xem đó.
[Coi thằng này là nơi trút giận hay gì ????]
Gần như chẳng chú ý đến cảm xúc đang viết đầy trên mặt của nàng senpai u ám kia, Tomoya mặt dày nói.
“Chị thấy bản thảo của em thế nào?”
“Vì là lần đầu viết mấy thứ như thế này nên em mong senpai có thể cho ý kiến.”
“Với cả… Em có một lời thỉnh cầu hơi trơ trẽn một chút…”
“Không biết senpai có thể tham gia dự án này với em…”
Tốc độ gặm xong bánh mì của hắn ngang bằng với tốc độ xử lý bản thảo rác thải kia của Utaha – senpai.
Ngay khi hắn ném gọn rác vào bao thì cô nàng lên tiếng đáp lại cậu bạn đang xấu hổ ấp úng kia:
“Rác rưởi là rác rưởi.”
“Cặn bã là cặn bã.”
“Phế phẩm là phế phẩm.”
Tờ giấy viết bản kế hoạch game đầy tâm huyết kia lại bị vò nát lần nữa và ném xuống ngay trước mặt. Cậu bạn thân đáng thương của hắn chỉ biết hét trong vô vọng và gục đầu xuống.
Tất nhiên là với cái tính cách ác liệt đó thì chị ta sẽ chưa dừng lại ở đây đâu:
“Này, Rinri – kun.” (Cậu ta tên là Aki Tomoya nhé)
“Chị không ghét cái nhiệt huyết đặt sai chỗ.”
“Sự ngây thơ đến lạc lỗi.”
“Hay sự cần mẫn sai lầm của cậu đâu.”
Hình như mấy câu đó chỉ là thay đổi cách nói chứ ý nghĩa giống hệt nhau luôn thì phải…
Akira ngoái đầu lại nhìn cô nàng xinh đẹp đang ngồi bên cạnh mình này.
“Nghe này. Chị không thể cho lời khuyên với những thứ không xứng đáng được.”
“Tóm lại, bản kế hoạch này 0 điểm rồi.”
“Nguyên một mớ hỗn độn được chắp vá lại.”
“Cốt truyện thì nhìn một cái là biết đào ở đâu ra.”
“Nó thậm chí nó còn chẳng bằng mấy tác phẩm đạo nhái.”
“Càng đọc thì càng chỉ biết thở dài.”
Nếu lúc sáng Tomoya chỉ là bị Eriri phản đối thôi thì bây giờ với cái miệng độc địa kia của Utaha – senpai, cậu ta như bị hành quyết bởi những thanh kiếm đâm xuyên thẳng qua trái tim nhiệt huyết đó.
Đau khổ ôm tim, anh chàng này vẫn chưa bỏ cuộc: “Tệ đến mức ấy cơ à?”
Thở hắt ra một hơi, Utaha – senpai thực sự nhịn không được nữa nên là đã đứng dậy và bước đi.
Chẳng hiểu sao lúc này Akira nhìn cô nàng lại mang vẻ buồn rầu thất vọng khác hoàn toàn với lúc nãy.
“Giờ chị đang bận rồi. Không rảnh hùa theo cái ý tưởng nhất thời đó của cậu đâu!”
Cũng hay là chàng trai đang bị c·hấn t·hương tâm lý của chúng ta lại vẫn kiên cường đến lạ thường.
Tomoya quay lại nhìn cô nàng đang rời đi kia mà hét lên:
“Thứ này không hề nhất thời gì cả!”
“Em vẫn luốn muốn tạo ra một thứ gì đó để có thể gần hơn với những creator mà em vẫn ngưỡng mộ.”
“Utaha – senpai chẳng phải đã nói: [Không biết chừng bọn em có tài năng trở thành creator đấy].”
Dường như những lời này của cậu ấy đã chạm đến kí ức xưa cũ của cô nàng.
Utaha – senpai dừng lại bước chân, nhìn lại phía sau nơi mà hai người con trai mà cô nàng đã từng…?
Ểh? Tại sao lại nhìn bọn hắn rồi đỏ mặt như vậy?
Cái cảm giác cứ như ngày hôm qua ở hiệu sách lúc hắn bảo sẽ viết tiểu thuyết vậy.
“Chị đã từng nói như thế à? Có khi chỉ là nói cho qua chuyện cũng nên…”
Chị ta có hơi rụt rụt lại cơ thể che đi hai má chợt thoáng hồng đó.
Nhưng chỉ vài giây sau cô nàng cũng đã hít sâu lấy lại bình tĩnh mà nói tiếp.
“Nếu biết rõ chuyện chị là creator thì cũng hiểu chị đang rất bận cho series mới mà nhỉ.”
“Cảm ơn bữa trưa. Thôi chào nhé.”
Hất làn tóc đang bị rối vì những cơn gió mùa xuân nhẹ nhàng kia ra phía sau, Utaha – senpai dường như không còn hào hứng nào ở đây nghe thêm nữa và rời đi.
Nhìn đi, bóng lưng này khác gì Eriri lúc sáng đâu cơ chứ.
Tên bạn thân của Akira đúng là đầy tội nghiệt a.
“Làm ơn… Làm ơn…”
“Hãy nghe em nói thêm lần nữa!”
“Sau giờ học, em sẽ đợi chị ở phòng nghe nhìn.”
Đấu sĩ Tomoya không bao giờ bỏ cuộc kia gắng hết sức cuối cùng để nói ra trước khi cánh cửa sân thượng kia bị đóng lại.
Haizz… Thật lòng mà nói thì Akira không hề ghét những người cố gắng hết mình như vậy, thậm chí là còn rất tôn trọng là đằng khác.
Ngả lưng xuống ghế, ngắm nhìn bầu trời trong xanh cùng mây trắng tuyệt đẹp kia. Hắn mặc kệ mọi thứ và chìm sâu trong suy nghĩ của bản thân.
(Trong lúc đó. Sau cánh cửa sân thượng vừa bị đóng sập kia cũng có một người đang thẫn thờ tự hỏi).
*****
“Reng… Reng… Reng…”
Tiếng chuông tan học vang lên và cũng chính là báo hiệu của sự giải thoát cho suốt mấy tiếng đồng hồ học tập này.
Akira mệt mỏi duỗi tấm lưng trai trẻ của bản thân theo thói quen của một ông chú 25 tuổi.
Nghĩ lại thì từ một tên đã phải bán mình cho tư bản rồi quay trở lại việc học sau 3 năm trong bóng đêm nữa nên là hắn vẫn còn chưa thích ứng lắm.
Cũng may là kĩ năng [Học tập: Lv 2 (15/100)] kia đã hỗ trợ ít nhiều chứ không thực sự hắn chẳng nhớ chút gì ngoài môn toán đâu.
Dù hệ thống mà hắn có chẳng hề “OP” như những bộ tiểu thuyết mạng, light novel isekai khác nhưng đối với hắn hiện tại thì như vậy cũng quá đủ rồi.
Xếp gọn lại sách vở vào cặp, hắn đang phân vân nên làm gì tiếp theo đây. Tên bạn thân rắc rối của cậu ngay lúc tiếng chuông vang lên đã ngay lập tức nói với hắn: “Akira, không cho phép chạy trốn. Nhất định phải đến phòng nghe nhìn đấy.”
Ra một mệnh lệnh kì quái rồi cậu ta cắm đầu xuống quyển vở thậm chí suýt nữa bị tịch thu bởi giáo viên vì làm việc khác trong giờ học kia.
Hai người kia còn chưa chắc chắn sẽ đến nữa mà, cậu ta cố gắng như vậy liệu thực sự có ích không?
“Akira – kun!”
“Hội trưởng bảo hôm nay sẽ có một buổi họp chuẩn bị công việc cho năm học sắp tới đấy.”
“Cùng đi đến văn phòng Hội học sinh nào.”
Ngay khi hắn đứng dậy tính đến CLB bắn cung thì một bóng hình ló ra từ cửa phòng học hướng về phía hắn vẫy tay.
Đây là một trong những mỹ nhân được mọi người công nhận xếp cùng những bông hồng tuyệt đẹp khác như Utaha hay Eriri.
Cô nàng chỉ cần đứng ở đó mọi người liền cảm thấy một luồng không khí ấm áp như bao quanh với mái tóc màu nâu nhạt uốn lượn bồng bềnh ấy.
Làn da trắng sáng theo dòng máu châu Âu nhưng vẫn trông rất khỏe khoắn điềm đạm càng khiến hình thể đầy đặn của cô nàng thêm vẻ nữ tính truyền thống.
Đôi mắt như một viên socola hạnh nhân kia hướng về phía Akira cùng với nụ cười tươi tắn có điểm trưởng thành.
“Được thôi, Marsha.”
“Cơ mà lần sau nhắn tin là được rồi. Mất công đến tận lớp gọi luôn vậy.”
Hắn nhanh chóng nhận ra cô bạn học đến tận cửa đón hắn đi này là ai.
[Maria Mikkailovna Kujou] Cô nàng mang trong mình một nửa dòng máu là người Nga và là một trong những mỹ nhân tuyệt vời mà trường học sở hữu.
Cô nàng còn là đồng sự trong Hội học sinh của hắn hồi năm nhất đến giờ và đang giữ vị trí [Thư ký].
Có lẽ bởi vì đây là một trường học khá danh tiếng nên xuất hiện nhiều những người có thân phận khác lạ và cao quý là điều hiển nhiên nhỉ?
Đáng tiếc là hắn đã thấy bộ manga [Kaguya – sama: Love is war] trong tiệm sách nên không thể gặp được nàng công chúa băng giá kia được rồi.
Đi theo cô nàng vẫn đang cười vui vẻ vẫy tay với hắn ra khỏi phòng học.
Dường như lúc hắn chuẩn bị rời đi thì có tiếng gọi Akira nhưng khi hắn quay lại nhìn lại chẳng thấy ai cả nên hắn liền bỏ qua.
[Hôm nay mình hình như quên một điều gì đó thì phải?]
*****
“Thôi nào Meguri – senpai, chỉ là ngày đầu tiên của học kỳ mới thôi đừng có đẩy một đóng việc lên đầu em như vậy chứ!”
Akira bất lực nhìn vào chồng hồ sơ được đặt trước mặt mình.
Để mà nói thì khi đến văn phòng Hội học sinh hắn mới nhận ra rằng bản thân lại giữ chức [Hội phó].
Đáng lý theo truyền thống thì thường hội trưởng cùng hội phó đều là năm ba, sau đó đến gần tốt nghiệp sẽ chuyển lại cho khóa dưới.
Nhưng khóa của Meguri – senpai thì chẳng có ai có thực lực tham gia vào Hội học sinh cả. Cô nàng Utaha – senpai của chúng ta thì chẳng phải nói, chịu đến trường là đã may mắn lắm rồi.
Thành ra năm nay trong Hội học sinh chỉ có duy nhất một học sinh năm ba là Meguri giữ chức hội trưởng và năm hai thì có hai người giữ chức hội phó là hắn cùng với Kenzaki Touya.
“Xin lỗi nhé Akira – kun.”
“Bởi vì sắp đến đợt tuyển thành viên của các CLB nên lượng công việc đổ về hơi nhiều.”
“Mà trong Hội học sinh bây giờ chỉ có Akira – kun là có nhiều kinh nghiệm trong việc xử lý các CLB thôi.”
Cô gái xinh xắn nhẹ nhàng với mái tóc màu nâu được tết hai bím chắp tay cúi người cầu xin hắn với một vẻ mặt dễ thương chẳng phải là quá khó để cự tuyệt sao.
Nói đi cũng phải nói lại, ai bảo “bản thân” đang ở cực kì nhiều CLB khác nhau đâu.
Khi nhắc đến đó hắn mới nhận ra là vì cái chỉ lệnh bông đùa đó mà “bản thân” đã thả bay như thế nào: CLB Kiếm đạo, CLB Bắn cung, CLB Bơi lội, CLB Điền kinh, CLB Bóng đá, CLB Bóng rổ, CLB Cầu lông, CLB Bóng chuyền, CLB Văn học, CLB Cổ điển, CLB Manga, CLB Gal – game, v.v …
Đùa nhau hay gì?
Như vậy chẳng phải hắn đã tham gia gần như toàn bộ các CLB trong trường luôn rồi còn gì.
Vì tài năng kì lạ của “bản thân” ở tất cả những nơi hắn tham gia nên phía nhà trường cũng chấp nhận việc hắn có thể cùng lúc tham gia nhiều CLB khác nhau.
Cuối cùng cũng “nhờ” đó mà hắn bây giờ phải ôm hết công việc này… Hiện tại hắn phải nghĩ kĩ hơn về việc sắp xếp thời gian cũng như công việc hàng ngày của bản thân thôi, còn quá nhiều thứ cần hắn phải lo lắng ngoài đời sống thường ngày này.
[Ai đó cứu tôi thoát khỏi chốn này với !!!!!!]
0