“Mặc dù đã ước có người đến giải cứu nhưng theo cách này thì khác gì nhảy vào một cái hố khác đâu chứ!”
Akira bất lực vỗ trán mà cảm thán trong vô vọng.
Lúc nãy sau khi nhận công việc thì hắn cũng đành phải tập trung sức lực mà hoàn thành càng sớm càng tốt để còn về nhà mà thôi.
Đẩy cặp đôi mặn nồng Kenzaki cùng Sarashina đi kiểm tra nhà kho sau kì nghỉ xuân có tổn thất gì không, hắn ngồi thảnh thơi làm việc cũng những mỹ nhân vây quanh trong văn phòng.
Marsha thì không cần phải nói, Meguri – senpai cùng Shikiya cũng đều là những cô gái xinh đẹp không kém.
Dù phải làm việc cật lực nhưng tận hưởng bầu không khí harem đó cũng là một niềm vui bất ngờ nên hắn vẫn có thể chấp nhận được.
Thế vậy mà… Akira bây giờ chỉ còn biết mệt mỏi nhìn về phía cậu bạn thân đang hào hứng bất kể mọi thứ kia.
“Akira! Với bản kế hoạch này tớ đã có thể tưởng tượng ra viễn cảnh game của chúng ta trở nên vĩ đại trong giới gal game như thế nào!”
Cậu ta với ba tờ giấy được gọi là “kế hoạch vĩ đại” kia đang kéo lê hắn đi thẳng đến phòng nghe nhìn, nơi mà còn chưa chắc hai người kia sẽ đến theo lời hẹn.
Rốt cuộc Tomoya lấy đâu ra cái tự tin tuyệt đối đó vậy?
Trong khi hắn uể oải lết đôi chân vô lực đi theo cậu ta thì một giọng nói như gió mùa xuân thoang thoảng lướt qua vang lên:
“Aki – kun. Hasumi – sensei nhắn cậu đến phòng giáo vụ đấy.”
“Hình như muốn nhờ cậu chuyển giáo án sang phòng nghe nhìn thì phải.”
Không hiểu sao tiếng nói dễ nghe nhẹ nhàng theo đánh giá của Akira đó lại khiến hắn cứ có cảm giác như nó đang dần tan biến đi vậy.
Cơ mà sao cảm giác giọng nói này quen quen nhỉ? Đã nghe ở đâu rồi à?
Tất nhiên lúc này có đ·ánh c·hết cũng sẽ không ngăn cản được người bạn này của hắn, Tomoya chỉ đơn giản đáp lại:
“Mình có việc nhất định phải làm ngay lúc này.”
“Xin lỗi nhé. Bảo với sensei rằng mai tôi sẽ tới sớm làm.”
“Chào nhé!”
Nắm chặt nắm đấu với đầy đấu chí, cậu ta tiếp tục kéo lê hắn đi hướng về một tương lai xa xăm nào đó mà thực sự là chẳng thể hiểu nổi.
Akira lúc này cũng đành phải chiều theo cậu bạn thân này, chỉ mong là mọi thứ có thể kết thúc sớm một chút.
“Được thôi. Tớ sẽ nói lại với sensei.”
“À với cả Akihito – kun.”
“Cảm ơn cậu đã giúp nhặt chiếc mũ cho tớ nhé!”
“Khi nào cậu rảnh tớ sẽ trả ơn sau. Vậy chào nhé.”
Lần này vẫn là chất giọng cực kì đặc biệt ấy vang lên.
Chẳng hiểu sao, dù biết là người đó đang nói với hắn nhưng bản thân lại cảm thấy người đó càng lúc càng xa vậy, cứ như ngọn gió xuân cuốn đến rồi lại đi.
Akira theo bản năng đáp lại: “Ồ okay… Hẹn gặp…”
Ểh?
Lần này rốt cuộc hắn đã nghĩ ra bản thân đã quên mất điều gì suốt cả ngày hôm nay rồi.
Dừng câu nói lại giữa chừng, hắn nhanh chóng quay lại.
Ở đó có một bóng lưng của một cô gái đang bước chậm rời đi…
“Chờ đã!!!!!!”
Akira nhanh chóng hét lên và chạy nhanh đến chặn cô nàng lại, thật hiếm khi hắn làm mấy hành động vội vàng như vậy đấy. Tomoya thấy hành động của hắn thì chậm một nhịp sau cũng đã nhận ra và chạy theo đến.
Akira chặn lại cô nàng và nhìn kĩ lại người đang ở trước mắt này. Mái tóc ngắn màu nâu sẫm đó, đôi mắt tưởng như xa xăm nhưng lại chăm chú đó, khuôn mặt xinh xắn tinh tế đó.
Không thể nhầm được:
“Cậu là… Cậu là… Katou Megumi…”
Cô nàng vẫn điềm nhiên như không có gì mà đối mặt với chàng trai đang hơi r·ối l·oạn vì chạy nhanh đó.
Đôi mắt màu nâu ngước lên nhìn kĩ vào hắn và nói:
“Năm nay bọn mình lại cùng lớp nữa nhỉ.”
“Tớ còn ngồi phía sau cậu nữa đấy.”
“Giúp đỡ nhau nhé, Akihito – kun!”
Vào một ngày mùa xuân, hắn đã trong một khung cảnh của cuộc gặp định mệnh: Và cô gái này chính là nữ chính trong sự định mệnh đó.
Bây giờ hắn mới hiểu được bản thân quên thứ gì và giọng nói gọi lại hắn ở trong lớp là của ai.
[Katou Megumi] cô nàng này thực sự rất kì lạ.
*****
“Katou này. Trước giờ tớ không để ý.”
“Nhưng cậu dễ thương thật nhỉ?”
Akira mở đầu bằng một câu khen với người “lạ” này.
Trong một cửa hàng gia đình ngay gần trường, hắn cùng với Megumi bị Tomoya kéo thẳng đến đây để nói chuyện.
Thật may mắn ít nhất tên otaku chúa này cũng biết nếu muốn nhờ người lạ thì phải có thành ý chứ không phải yêu cầu thẳng thừng như với Eriri hay Utaha.
Hai tên con trai ngồi đối diện với cô nàng “nữ chính” theo kế hoạch tồi tệ kia trong khi chẳng biết làm gì cả ngoài câu Tomoya nói: “Hôm nay tôi mời, hai cậu muốn gì cứ gọi thoải mái!”
Sau đó thì mọi thứ lại chìm vào im lặng, Megumi thì nhìn vào menu còn hai chàng trai của chúng ta thì khó xử ngồi ngay đó.
Nếu không phải nhận được cái cùi chỏ cùng ánh mắt cầu cứu của Tomoya thì hắn cũng sẽ không mở lời một cách ngu ngốc đó đâu.
Sau khi nhận được lời khen ấy của Akira, cô nàng Megumi không hề như những người con gái khác xấu hổ ngại ngùng mà lại điềm nhiên đến lạ thường.
Thậm chí cô nàng còn không dời mắt lên mà chỉ đơn giản nói:
“Cảm ơn cậu. Nhưng cái Akihito – kun không để ý không phải là chuyện mình dễ thương mà là sự tồn tại của mình đấy chứ?”
Ự hự… Xin đấy, đừng nói sự thật bi đát một cách nhẹ nhàng như thế có được không, hắn sẽ cảm thấy có lỗi lắm đấy.
Cơ mà đúng vậy đấy… [Katou Megumi] học sinh năm hai trường trung học Tokyo, một cô gái khá dễ gần.
Nhưng cái sự mờ nhạt đến biến mất này…
“A ha ha… Không hẳn là thế mà. Akira cũng thấy thế phải không? Về bạn Kanou(?) – san…”
Tomoya không ngờ bạn mình bị shut down nhanh như vậy nên đành vào giúp.
Nhưng giúp chưa thấy đâu mà p·há h·oại đã đến rồi đấy, người ta là Katou not Kanou thưa huynh đài!
Akira nhận ra sai lầm của bạn thân nên phải nhanh chóng nhảy số đáp lại ngay lập tức:
“Đúng vậy!”
“Katou – san nhìn kỹ thì dễ thương không lẫn vào đâu được.”
“Khuôn mặt ưa nhìn. Người không quá cao cũng không quá thấp.”
“Làn da nhìn qua cũng thấy rất mịn màng.”
“Chỗ cần nhô ra thì cũng nhô ra, chỗ cần hõm vào thì cũng hõm vào… Khụ khụ…”
Cái quá gì vậy Hentai – kun!
Vì quá đột nhiên phải chữa cháy nên hắn lỡ buột miệng nói luôn mấy lời trong lòng ra luôn rồi.
Ngay lúc hắn tưởng tượng bị ăn chửi hoặc bị hắt nước thẳng vào người như mấy drama thì Megumi lại chẳng làm gì cả.
Lần này thì cô nàng đã rời mắt khỏi menu rồi.
Ngước mắt nhìn thẳng vào hắn. Trong đôi mắt trong suốt thâm sâu kia không biết đang chứa những suy nghĩ gì nhưng Akira cảm thấy bản thân như bị hút vào đó vậy.
“Hểh… Ra vậy…”
Sau đó?
Không còn sau đó nữa.
Không lâu sau thì phục vụ dọn lên một phần bánh Tiramisu cùng ly nước đặt trước mặt Megumi.
Ểh? Gọi lúc nào vậy?
Lúc này hai tên con trai mới nhận ra là bản thân chưa gọi gì cả nên chỉ bảo thêm hai ly Coca.
“Vậy. Itadakimasu!”
“Xin lỗi vì để các cậu mời nhé.”
Thư giãn thoải mái tận hưởng món bánh ngon lành, cô nàng nhẹ nhàng nói với hai người bọn hắn.
Thực lòng mà nói thì thực sự lần đầu tiên Akira gặp một người con gái kì lạ như thế này, hoàn toàn không giống với lẽ thường.
Lúc này hắn cũng đành nói: “Đừng lo. Tớ cũng xin lỗi vì khiến cậu bị tên bạn thân otaku chúa này lôi đi nhé.”
“Cũng chẳng sao đâu, hôm nay tớ cũng không bận gì cả.” Megumi vừa ăn thêm một muỗng vừa thản nhiên đáp.
Này cô nương…
Chẳng nhẽ không bận là có thể đi chơi thoải mái sau giờ học thế hả, và còn là với hai tên con trai “lạ”.
Câu chuyện lại lâm vào bế tắc lần nữa…
Không hiểu sao Tomoya năng nổ lúc này lại biến mất và cứ ngồi im re không lên tiếng chút nào.
Có chăng chỉ là tiếp tục dùng cùi chỏ rồi tiếp tục nháy mắt ra hiệu với hắn.
Đứng trước người lạ và không phải nói chuyện về 2D là quay lại bản tính xã sợ như vậy đấy.
Thật hết cách, Akira đành phải đứng ra trò chuyện dù chính Tomoya mới là người nhất quyết kéo cả hai đến đây.
“Cái kia… Ngày hôm đó đúng là tình cơ thật ha.”
“Nếu lúc đó Akihito – kun nhận ra mình ngay lúc đầu thì đúng là tình cờ thật.”
Ự hự… Đúng là lúc đó dù hắn đã gọi ra tên của cô nàng nhưng là chỉ nhờ kiếp trước xem anime mà thôi.
Thậm chí còn lấy lý do khác mà không nhớ ra cô nàng là bạn cùng lớp nữa chứ!
“Khụ khụ… Không là Katou – san nhớ giỏi thật đấy.”
Ngay lúc này Megumi dừng lại chiếc muỗng trên tay và nhìn lại về phía hắn, lại là ánh mắt thâm thúy đó và nói:
“Bởi vì Akihito – kun rất nổi tiếng trong trường mình còn gì?”
“Cậu tham gia cực kì nhiều CLB khác nhau và có nhiều thành tích tốt ở tất cả.”
“Sau đó là cả việc cùng cậu bạn thân cho light novel vào thư viện này, lợi dụng tiết học thực hành để tổ chức buổi đánh giá anime nữa này.”
“Cuối cùng còn là trong Hội học sinh danh giá nữa.”
“Trường mình làm gì có ai không biết cái tên Akihito Akira đâu chứ?”
Bất lực gục đầu xuống bàn, hắn thực sự không nghĩ bản thân nổi tiếng (tai tiếng) đến vậy.
Lúc đưa ra chỉ lệnh thứ ba rõ ràng hắn chỉ muốn có một cuộc sống vui vẻ muôn màu hơn chút thôi.
Nhưng nào có ngờ nó lại đúng vào thời điểm vừa vào cao trung để rồi “bản thân” trong quá khứ làm ra hàng loạt những hành động kì quái như thế.
Mặc kệ Akira đang đau khổ nhả rãnh chính bản thân mình kia, Megumi vẫn tiếp tục:
“Nhưng trái với Akihito – kun, mình lại [khá đơn điệu].”
“Học lực mình chẳng khá, cũng không tham gia CLB nào, cũng chưa từng làm cán bộ lớp hay trong trường.”
“Bạn bè cũng chẳng có mấy, dù thế cũng chẳng có ý định kiếm thêm bạn nữa.”
“Vậy nên. Chuyện Akihito – kun không nhớ mình cũng dễ hiểu thôi mà.”
Megumi nhẹ nhàng chậm rãi kể về bản thân mình.
Đúng là cô nàng có một tính cách khá khó khăn cho việc trở nên nổi bật thật.
Nhưng là…
Lúc đó, ánh mắt của Tomoya đã chạm vào Akira, cả hai ngay lập tức đều hiểu người còn lại cũng nghĩ như mình.
Tomoya nãy giờ còn đang xã sợ thì ngay lập tức đứng phắt dậy mà hét lên:
“Không đúng! Katou, cậu không hề đơn điệu! Đừng có tự gọi mình là đơn điệu!”
“Khoan đã, tự dưng cậu bị làm sao vậy?” Megumi bị bất ngờ trước cậu con trai nãy giờ đang im lặng kia lại nổi điên.
Cô nàng cố gắng tìm cách hạ hỏa lại con người trước mặt này vì những người khác trong tiệm đã đang nhìn về phái bọn họ rồi.
“Akira, giải thích ngay cho cô ta!” Mặc kệ nỗ lực của cô nàng, Tomoya nhanh chóng liếc về phía hắn và ra lệnh.
Tất nhiên là hắn biết cậu ta đang nói về điều gì.
Và hắn cũng không cho phép điều đó nên Akira cũng ngay lập tức đứng dậy vỗ bàn cùng cậu bạn thân của mình:
“Katou – san, đừng tự phán xét bản thân theo một cách sai lầm đó!”
Lần này hai cánh tay nhỏ nhắn kia xoay sang hắn và cố gắng đè ép lại con người cũng đang nổi xung này.
Nhưng mặc kệ, hắn nhất định phải nói nốt:
“Mình đảm bảo với cậu. Cậu không hề đơn điệu!”
Akira đưa tay lên chỉ vào cô nàng Megumi dễ thương đáng yêu này:
“Cậu chỉ là chẳng có chút cá tính nào thôi!”
“Chỉ đơn giản là không bộc lộ tính cách gì!”
“Cậu! Nửa mùa quá đấy!!!!”
0