“Katou, cậu quá nửa mùa!”
“Bởi vậy nên mới không nổi bật đấy!”
Chẳng hiểu sao một tên vẫn tự cho là trầm tĩnh như Akira bây giờ lại hét toáng lên trong một nhà hàng gia đình như vậy.
Có vẻ là do ảnh hưởng từ những kí ức được dung hợp của “bản thân” kia và cả những cảm xúc vốn có nữa.
Thành ra bây giờ hắn bộc phát mà chẳng nghĩ gì cả.
Tất nhiên là chẳng thể thấy đôi mắt đang mất dần màu sắc kia của Megumi nhìn chằm chằm vào hắn… (Yandere?)
Sau khi hét toáng lên như thế, cả cửa hàng chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Akira với ánh mắt khó hiểu, tất nhiên là trừ ánh mắt khen ngợi của Tomoya.
Cũng may là Megumi đã lên tiếng để đưa hắn về lại hiện thực.
Lần này cô nàng chắn tay thẳng trước mặt hắn như ra hiệu đừng có mà hét lên nữa:
“Mình chen ngang một chút được không?”
“Như vậy chẳng phải còn tệ hơn cả đơn điệu hay sao?”
Hừ hừ cô nương, cô nghĩ quá đơn giản rồi đấy.
Akira nắm lấy tay cô nàng đẩy xuống đắc ý nói với cậu bạn thân:
“Hây Tomoya, nên lên sàn.”
Mấy lúc truyền bá văn hóa 2D này tất nhiên là phải dựa vào tên otaku chúa này rồi. Tomoya cũng không phụ lòng hắn và ngay lập tức chỉnh kính rồi nói:
“Đừng xem thường các nhân vật đơn điệu nhé.”
“Ví dụ như: bím tóc, mắt kính, tàn nhang, v.v…”
“Nếu kết hợp những yếu tố đơn điệu đó cũng sẽ trở thành nét quyến rũ khiến nhiều người mê mẩn.”
Gật gù đồng ý trước kiến thức của Tomoya.
Akira ngay lập tức hướng về phía Megumi và nói thẳng với cô nàng: “Đúng vậy đấy Katou. Cậu có điểm nào khiến người khác nhìn một lần là không thể quên không vậy?”
“Làm gì có? Hoàn toàn không!”
Mắt hắn bùng lên một ngọn lửa nên không thấy khoảnh khắc đôi mắt của Megumi lại trở nên xám màu một lần nữa kia mà nói tiếp:
“Từ đầu cậu đã dễ thương rồi mà.”
“Cũng chẳng có khuyết điểm gì cả.”
“Vậy mà chẳng có cá tính gì cả. Mờ nhạt quá đấy!”
Phù… Cuối cùng hắn cũng đã nói ra sạch những gì trong lòng nghĩ, thoải mái quá đi.
Lúc này, người nãy giờ vẫn đang kiên nhẫn nghe hết những lời chê trách về bản thân, Megumi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Etou… Bỏ qua chuyện nó có đúng hay không thì…”
“Mình không có cá tính thì có ảnh hưởng gì đến Akihito – kun vậy?”
Ểh…?
Ờ ha…?
Nãy giờ nhập tâm quá nên Akira cũng bị cuốn theo mất thành ra cũng quên luôn việc cả hai chỉ mới gặp có vài lần, à thậm chí có thể tính là người lạ luôn ấy.
Trong khi hắn đơ não thì bên cạnh Tomoya đột nhiên nhảy vào:
“Có đấy! Ảnh hưởng rất lớn là đằng khác!”
“Katou cậu mà không có gì đặc biệt thì hỏng!”
“Bởi vì cậu… Là cô gái sẽ thành nữ chính của Akira mà!!!!”
Hả… Hình như hắn vừa nghe được thứ gì đó kì lạ lắm thì phải.
Akira và Megumi cùng lúc nhìn về phía cậu bạn vừa thốt ra những câu nói nặng kí một cách tự nhiên đến đáng sợ kia.
Đơ mất một hồi lâu Megumi mới quay sang hắn hỏi: “Ừm thì… Không lẽ mình vừa nhận được lời tỏ tình của cậu thông qua trung gian à?”
… ??? !!!
Akira bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống.
Hiện tại hắn đã hiểu cái gọi là nam chính mà sáng giờ Tomoya cứ lảm nhảm bên tai nghĩa là gì rồi.
Gục đầu xuống bàn trong vẻ bất lực lần nữa, hắn chỉ có thể nói: “Tớ cũng muốn tỏ tình lắm nhưng không phải như thế đâu. Cậu cho qua mấy lời đó đi…”
Megumi nhìn chằm chằm vào chàng trai đang gục đầu trước mắt mình một hồi lâu rồi mới hướng mắt ra ngoài nhìn về phía ánh mắt nãy giờ vẫn hướng về mình kia.
Cô nàng nhẹ nhàng nói: “Ừm… gác lại chuyện đó…”
“Lẽ nào hai cậu… đang hẹn hò với những mỹ nhân số một của trường à?”
Nghe đến đó, không hiểu sao Akira cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng lên tận não.
Hắn giật mình nhanh chóng phủ định: “Không. Làm gì có chuyện đó.”
Tomoya cũng ngay lập tức chỉnh kính đáp lại: “Katou, vừa rồi cậu nói có ba cái sai…”
Nhưng chưa kịp cho Tomoya nói hết câu thì Megumi đã chỉ ra bên ngoài: “Thế hai người đang đứng ngoài kia là gì thế?”
Hểh?
Akira cùng cậu bạn thân nhanh chóng hướng mắt theo và thấy rõ hai người mà cô nàng nói đến là ai…
Thôi… Xong đời…
*****
Ngay khi hắn thấy hai con người kia thì đã nhanh chóng chuồn vào phòng vệ sinh để tránh màn đánh nhau mở đầu.
Dù sao thì người hẹn cũng là Tomoya chứ liên quan gì hắn đâu?
Sau khi quay trở lại thì hắn đã thấy cậu bạn thân của mình đang co ro trong cùng kia, chỗ ngồi của hắn thì bị Utaha – senpai chiếm.
Đối diện hai người là Eriri chen vào trong cùng ngồi đối diện với Tomoya và Megumi thì đang sợ hãi nép xa tận đầu ghế.
Thật là… Hắn đành xin phép Megumi ngồi xuống bên cạnh cô nàng để tránh xa ba con người kia.
Megumi gật đầu nép vào trong gần với Eriri rồi hỏi hắn: “Ừm… Akihito – kun…”
“Sao Sawamura – san cùng Kasumigaoka – senpai lại ở đây vậy?”
“Thêm Aki – kun cùng Akihito – kun thì ở đây toàn là người nổi tiếng trong trường luôn rồi.”
“Vậy nên, mình thấy lạc loài quá đi mất.”
Dù nói như vậy nhưng đâu thấy chút biểu cảm đau buồn, lạc lõng gì trên mặt đâu?
Akira nhìn cô nàng nói mọi thứ một cách điềm tĩnh hiển nhiên kia rồi liếc về phía ba người còn lại.
Chậc… Tình huống này là gì đây.
Bạn trai cho bạn gái leo cây để đi chơi với người con gái khác?
Lắc đầu bỏ đi mấy ý nghĩ ngổn ngang, hắn thay mặt Tomoya làm giới thiệu vậy:
“Đừng lo, bề ngoài họ khó gần vậy thôi chứ thực ra không tới mức đó đâu.”
“Ờ thì… Ngoài việc cả hai đều xấu miệng cùng tính cách khá khó chịu ra.”
“Thì bọn họ cũng otaku ngang ngửa với Tomoya đấy.”
Ngay khi hắn nói xong, dường như nắm được cọng dây cứu mạng, Tomoya ngay lập tức ngồi thẳng dậy mà nói:
“Đúng vậy đấy Katou, để mình giới thiệu cho cậu.”
“Bọn họ đều là thành viên trong nhóm làm game của chúng ta.”
(Chúng ta là nani?) Mặc kệ vẻ mặt ngờ ngệch đầy dấu chấm hỏi của cả Akira lẫn Megumi. Tomoya vẫn tiếp tục màn giới thiệu của cậu ta:
“Họa sĩ Sawamura Spencer Eriri.”
“Biên kịch Kasumaigaoka Utaha – senpai.”
Ngay khi cậu ta vừa dứt câu thì Eriri ngồi đối diện đã đánh tới.
Một cú đá trời giáng thẳng vào bắp chân của Tomoya.
“Đây là cách nói chuyện của kẻ vừa cho người ta leo cây để đi hẹn hò với cô gái khác đó hả?”
Nén nỗi đau tận xương, đấu sĩ Tomoya vẫn tiếp tục màn giới thiệu:
“Còn đây là Katou Megumi, thành viên mới của circle.”
“Nữ chính của Akira trong game mà chúng ta sẽ làm.”
Chờ đã chàng trai!
Chỉ vì câu nói của Tomoya mà hắn ngay lập tức nhận thấy bàn chân của mình đang bị đạp dữ dội từ Utaha – senpai, bên kia thì Eriri đưa cái nhìn đầy sắc lẻm liếc qua.
Megumi thì cũng đơ như hắn vậy và nói: “Ngoài việc giờ mình mới nghe vụ này ra.”
“Thì cái chức vụ vượt quá khả năng bị gán cho là mình tưởng tượng thôi phải không?”
Đôi chân đang đạp hắn vẫn chưa hề dừng lại và Eriri thì ngay lập tức áp sát vào Megumi nhìn chằm chằm cùng nhe răng nanh đe dọa Akira.
“Nữ chính? Con bé này hả?” Eriri với cái giọng khó tính khinh bỉ của mình hỏi kháy.
Lạ thay, Megumi chẳng hề hấn gì mà thản nhiên hỏi lại hắn với tông giọng điềm đạm thường thấy kia: “Này Akihito – kun. Hình như Sawamura – san đang lườm mình dữ lắm thì phải?”
Nói được những lời đó thì ít nhất hãy tỏ ra sợ hãi chút đi. Katou Megumi!
“Đừng bận tâm. Cậu ta đe dọa vậy thôi chứ ngoài mạnh trong yếu không dám làm gì đâu.”
Akira bất lực thở dài mà trả lời.
Áp sát thêm một lúc, Eriri mới ngồi thẳng lại: “Thế. Cô với hai tên con trai khốn nạn này là gì?”
“Etou… Bạn cùng lớp?” Megumi đắn đo một chút mối quan hệ giữa hai bên rồi cho ra một đáp án coi như là đúng nhất.
Nghe vậy Eriri khoanh tay lại dưới vòng một khiêm tốn kia và liếc Akira rồi nói tiếp: “Ra vậy… Sao cũng được…”
“Là nữ chính, là bạn cùng lớp, là bạn otaku, là bạn gái hay bạn tình gì đi nữa thì tôi cũng chẳng hứng thú đâu.”
“…Cái cuối hình như hơi quá đáng… với mình đấy.” Megumi cũng không ngờ bản thân bị nói như vậy.
Quá đáng thật nhưng đừng lo, cô nàng Eriri kia chỉ độc miệng chút thôi chứ không phải có ý gì đâu.
“Bỏ qua đi, bản chất thật của nhỏ đó.” Tomoya nãy giờ bị đè ép cuối cùng cũng lên tiếng trở lại.
Không may là việc cậu ta mở miệng lại khiến hai người kia lập tức t·ấn c·ông.
“Lắm chuyện! Đừng nói như thể ông hiểu rõ tôi lắm ấy.”
Eriri hướng mặt đầy căm tức về phía Tomoya và đôi chân nhỏ nhắn ấy bắt đầu liên tục đá mạnh về phía cậu ta.
Utaha – senpai bình thường hay móc mỉa Eriri lựa lúc này can thiệp.
“Dừng hành động khó coi đó lại đi Sawamura – san.”
“Nhỡ có học sinh trường mình khác ở đây thì sẽ phiền lắm.”
Ờ thì… Chẳng phải chị cũng vậy sao? Senpai!
“Xem người cũng hành động khó coi y như vậy nói kìa.”
Eriri ngay lập tức đáp trả.
Hai người đang h·ành h·ạ Tomoya kia đột nhiên lại lời qua tiếng lại với nhau.
Sau đó thì n·ạn n·hân đột nhiên được giải thoát và hai mỹ nhân lại trở thành địch thủ.
Ngay dưới chiếc bàn đáng thương này hai đôi chân mà toàn bộ học sinh trong trường mơ ước kia đang đá nhau liên tục.
“Dừng lại… Dừng lại đi!”
Tomoya không thể không đứng dậy cản lại bằng một tiếng hét trong bất lực.
*****
“Vẫn là 0 điểm thôi.” Utaha – senpai thở dài.
“Lần này cũng chẳng ra trò trống gì?” Eriri che trán bất lực.
Và thứ bọn họ đang nói đến chính là 3 tờ giấy mà Tomoya đã khẳng định với hắn rằng đây là một kế hoạch vĩ đại nhất nhân loại kia.
À bây giờ không thể gọi là giấy nữa, nó thành rác rồi!
“Thế này thì người chơi làm sao hiểu được điều ông muốn cho họ thấy và cảm nhận hả?” Eriri với chút tình thương cuối cùng đang cố gắng giúp đỡ cậu bạn thuở nhỏ của mình.
“Chẳng qua em vẫn chưa định hình được thứ mình thực sự muốn làm là gì phải không?” Utaha – senpai chia sẻ kinh nghiệm cho cậu kouhai yêu quý của mình.
Còn Tomoya bây giờ chỉ biết ôm tim đổ gục xuống bàn: “Hai người nói như mình là creator vậy.”
“Bọn tôi là creator đấy!” Eriri cùng Utaha đồng thông một cách hoàn hảo!
Thấy chưa, rõ ràng hai người này thực ra rất thân thiết mà phải không?
Phải không!
0