Hơn 7h tối mới về bước về nhà đối với một học sinh trung học thì khá là muộn rồi.
Đèn đường cũng đã sáng tỏ, bầu trời đêm sâu thẳm lấp lánh ánh sáng từ những vì sao như đang dẫn đường cho những con tim lạc lối.
“Đến đây là được rồi. Cảm ơn vì đã đưa mình về nhé.”
Megumi chợt dừng lại giữa ngã tư và quay sang nói với hắn.
Akira nhìn cô nàng bạn học cùng lớp mà nếu không tính ngày hôm qua thì chỉ mới nói chuyện cùng nhau cách đây vài giờ đồng hồ thôi kia.
Đúng là nhìn rất xinh đẹp cùng dễ thương mà… Megumi ấy!
Hắn cũng không hiểu được vì sao cô nàng lại dễ dàng bị bỏ qua và quên mất như vậy nữa. Cơ mà nếu chỉ có duy nhất hắn có thể độc chiếm hoàn toàn sự chú ý của cô nàng thì chẳng phải cũng là một điều rất lãng mạn sao?
“Để một bạn nữ phải về một đường xa như vậy vào buổi tối tất nhiên là không được rồi.”
“Mà cũng là vì bọn tớ giữ chân cậu lại muộn như vậy nữa.”
Akira vò đầu tóc đã đủ r·ối l·oạn của mình và nói.
Thường thì việc một người bình thường phải ngồi nghe đám otaku lảm nhảm cũng là rất khó rồi huống gì hôm nay bọn hắn còn kéo cô nàng vào chính câu chuyện đó.
Thật mừng là Megumi không có tỏ ra là khó chịu gì mà vẫn kiên nhẫn ở đó nghe bọn hắn và đôi khi còn tỏ ra thú vị nữa.
Đúng là Thánh (?) Nhân (?) Megumi!
Megumi lúc này đứng đối diện với hắn và lại dùng ánh mắt đó nhìn chăm chú vào.
Cô nàng nhẹ nhàng lắc đầu khiến mái tóc ngắn gọn dễ thương đó rung lên từng hồi: “Không sao mà.”
“Hôm nay tớ thấy rất vui. Cũng lâu lắm rồi mới ngồi nói chuyện với nhiều người như vậy.”
“Vậy tạm biệt nhé. Hẹn gặp lại ở trường, Akihito – kun.”
Dường như đã đạt được câu trả lời nào đó từ hắn, Megumi chấm dứt ánh mắt chăm chú đó và xoay nhẹ người một vòng.
Làn váy xếp đồng phục thoáng tung bay dưới ngọn gió mát mẻ để lộ đôi chân thon gọn mượt mà ấy nhiều hơn.
Nghiêng đầu, đôi môi hồng hào khẽ nhấc, cô nàng vẫy tay chào tạm biệt với hắn rồi bước đi.
“Hẹn gặp lại.”
Hắn đứng chờ dưới ngọn đèn đường đó thêm một chút rồi mới quay bước trở về nhà.
Khác với ngày hôm ấy, khi mà Megumi chờ hắn đi khuất mới rời bước thì hôm nay là ngược lại.
À có khi nào bây giờ hắn nhìn lại thì thấy cô nàng đang đứng nhìn mình không ta…
Làm gì có chứ, bớt ảo tưởng đi!
Ngày đầu tiên của năm học mới, cũng là ngày đi học trở lại của hắn ở thế giới khác kết thúc nhẹ nhàng như thế đấy.
Ước gì mọi thứ đều thuận lợi.
*****
Akira ở năm 25 tuổi đôi lúc đã tự hỏi rằng, nếu được một lần nữa quay lại thời học sinh thì hắn có sẵn sàng chấp nhận không?
Câu trả lời của hắn 16 tuổi ở thế giới khác sẽ là: [Không hề!]
“Thôi mà Akira – kun. Giúp đỡ một chút đi mà, dù sao nó cũng nằm trong nghĩa vụ của Hội học sinh đúng chứ.”
Cô senpai suốt ngày dùng vẻ mặt vui tươi để nhờ vả và nói câu vừa rồi chính là lý do cho câu trở lời đó đấy.
Sau khi khai giảng và bắt đầu cuộc sống học sinh thì hắn biết bản thân đã phạm phải sai lầm gì khi đưa ra cái chỉ lệnh thứ ba đầy tùy tiện kia rồi.
Sau ngày nhập học thì là chuỗi ngày các CLB trong trường bắt đầu mở đợt tuyển thành viên.
Và thế là suốt mấy ngày liên tục Akira đã chẳng thể nào yên ổn làm những gì hắn cần làm nổi.
Cứ mỗi khi hắn xuất hiện ở trường thì sẽ liên tục có những người lạ mặt (thực ra là quen) chạy đến và bảo: “Nhớ đến CLB x.y.z đấy, chúng ta phải chuẩn bị đón chào thành viên mới.”
Và với cái số lượng CLB tham gia đã đạt hai chữ số kia thì hắn đã phải chạy đôn chạy đáo theo những người quen như lạ kia.
Tưởng chừng chạy mệt nhọc liên tục đã qua thì lại bị nhiệm vụ của Hội học sinh ập vào đầu.
Tất nhiên là sau khi những CLB bắt đầu tuyển thành viên thì phải báo cáo cũng như việc chia phòng sinh hoạt hay là cung ứng các thiết bị cần thiết.
Đó là còn chưa nói đến việc phải xử lý những đề xuất ngu xuẩn mà những bạn học đang trong tuổi thanh xuân bùng cháy kia đưa lên nữa.
Vậy là nguyên một tuần trời hắn đã phải loanh quanh giữa CLB và Hội học sinh đến mức hắn gần như nắm rõ từng ngóc ngách của các dãy phòng học trong trường luôn rồi.
Hôm nay là thứ sáu cuối tuần, sau khi chuông reo Akira lê thân xác về văn phòng Hội học sinh với ý nghĩ: “Công việc hôm nay chỉ còn chỉnh lý thông tin nữa thôi” thì Meguri – senpai lại nhảy ra và lại đày đọa hắn lần nữa.
“Không không không. Chẳng phải đó là nhiệm vụ của Kenzaki sao?”
“Đúng vậy nhưng hình như Chisaki – chan lại làm rối gì đó nên cậu ta đi giúp đỡ rồi.” Meguri – senpai có hơi chột dạ ấp ủng trả lời câu hỏi của hắn.
Nói gì đây, Akira chỉ còn biết thở dài bất lực chứ biết nói gì đây!
Thực lòng mà nói thì Meguri – senpai không phải là một lãnh đạo xuất chúng cho lắm, nhưng cô nàng có tính cách tốt và cũng biết hòa hợp mọi người lại với nhau khiến cho trong tập thể luôn ổn định và hài hòa. Ít nhất thì làm một Hội trưởng vẫn hợp cách.
Còn lại vấn đề đều đến từ thành viên khác trong Hội học sinh.
Sarashina Chisaki, ủy viên hành chính và là bạn gái của Hội phó Kenzaki Touya. Cô nàng có tính cách khá độc đáo nhưng cũng chính vì thế nên đôi khi lại gây ra rắc rối, cộng với cái tính hậu đậu trong công việc kia nữa.
Shikiya Yumeko, thư ký, cô nàng này tuy rằng rất thông minh trong công việc nhưng với cơ thể yếu nhớt cùng vẻ ngoài thường gây sợ hãi kia cũng chẳng thể giúp đỡ được gì nhiều.
Cuối cùng thì chỉ còn lại Marsha coi như ổn nhất. Nhưng nếu để cô nàng ra ngoài một mình vào lúc này thì kiểu gì cổ cũng bị cuốn hút bởi mấy thứ dễ thương xung quanh quên lối về mất thôi.
“Thôi được rồi… Em sẽ giúp.”
“Nhưng chỉ lần này nữa thôi đấy. Với cả CLB xong rồi thì nhanh chóng tuyển thành viên cho Hội học sinh đi.”
“Chừng ấy việc mà có lèo tèo vài người thì làm sao nổi.”
Akira bất lực cầm lấy chồng giấy rồi rời khỏi văn phòng. Cảnh tượng trước khi hắn rời khỏi là cô nàng Hội trưởng cúi đầu xin lỗi, còn hai cô Thư ký một cô cười lè lưỡi với hắn một cô khác thì như zombie nằm dài trên bàn liếc mắt ra hiệu cố lên.
Thật hết cứu!
*****
“Vậy là chỉ còn CLB Văn học thôi nhỉ?”
Cả buổi chiều hắn đã phải chạy suốt toàn bộ các CLB để chuyển giao công việc về thành viên cũng như là các thiết bị cung cấp và kinh phí hoạt động.
Về cơ bản thì phải kiểm soát cũng như nhắc nhở những CLB không đủ tiêu chuẩn và tiến hành giải quyết, kèm theo đó là xử lý những đơn đề xuất nữa.
Đi đến dãy nhà cũ, bảo là cũ nhưng đơn giản là vì nó là dãy nhà còn giữ lại từ trước nên có phần cũ kĩ thôi chứ vẫn đang được xử dụng bình thường, một số CLB ít dùng các thiết bị hiện đại đều ở đây.
Mở cửa bước vào trong.
Một căn phòng khá nhỏ gọn nhưng lại bày bừa đến đáng sợ xuất hiện.
Ngoại trừ tủ sách được xếp gọn gang bên phải ra thì toàn bộ phòng ngổn ngang là các hộp cùng sách vở lung tung.
Bên trái là tủ đựng đồ cùng một chiếc sofa, ở giữa phòng thì là bàn lớn ở trên bày bừa những quyển sách lẫn lộn.
Thật là… Bởi vì như thế nên mới bị hắn kiếm tới đấy.
“Tsukinoki – senpai, chị không tính xếp gọn lại căn phòng thật à?”
“Với cả năm nay CLB chúng ta không tính tuyển thêm thành viên à?”
“Nghe bảo trường sẽ thắt chặt ngân sách những CLB không có thành viên mới đấy!”
Hắn nhanh chóng hỏi ngay cô senpai đang dở bộ mặt hèn mọn sắp xếp bộ sách BL kia.
Nghe vậy chị ta từ bỏ nụ cười bỉ ổi đó và nhanh chóng quay sang Akira với vẻ mặt khẩn trương: “Không thể được! Chị không thể bỏ rơi Dazai và Mishima được!”
Dazai gì cơ? Mashima?
Bỏ qua, chắc lại là truyện BL của chị ta mà thôi.
Đè lại con người đang dùng ánh mắt cầu xin hướng kia, hắn nói:
“Cầu xin vô dụng. Nếu muốn giữ lại CLB thì nhanh chóng kiếm thêm hai người mới nữa cho an toàn đi.”
“Em vẫn sẽ giữ tên mình trong danh sách giúp rồi đấy.”
Phải, cái CLB cổ lỗ sĩ này hiện tại chỉ có ba thành viên tính luôn cả hắn rồi. Trong đó Tamaki Shintaro là chủ tịch, còn Tsukinoki Koto trước mặt này là phó chủ tịch.
Với cái tình hình này thì có khi CLB bị dẹp cũng sẽ xảy ra mà thôi.
“A. Vậy chỉ cần thêm một nữa là được. Chúng ta có một thành viên mới rồi.”
Trong khi hắn nghĩ về một tương lai không mấy đẹp đẽ thì một tia sáng đã hiện ra.
Tsukinoki – senpai nói xong thì đứng sang một bên để lộ ra một cơ thể nhỏ nhắn nép sau cô ấy nãy giờ mà Akira không chú ý đến.
Là một nữ sinh cực kì nhỏ nhắn với đầu tóc ngắn và phần mái vừa dày vừa dài kia che đi một phần khuôn mặt. Cô nàng ngấp ngửng giữa việc cúi mặt và ngẩn đầu chào hỏi với hắn trong giây lát.
Sau đó với toàn bộ dũng cảm cô nàng hít sâu rồi đứng thẳng người hét lớn:
“Em… em... em là… ừm… năm nhất. Anou… Komari Chika – desu!”
Cô bé khúc khắc tới tận ba lần rồi mới ép được câu giới thiệu đầy khó nhọc kia ra, sau đó thì bụm lấy miệng rồi ho khọc khọc.
Ổn chứ…!
“Cái kia… Anh là Akihito Akira – Học sinh năm hai, cũng là thành viên của CLB.”
“Sau này giúp đỡ lẫn nhau nhé.”
Hắn cũng thân thiệu giới thiệu bản thân. Bởi vì kiếp trước hắn cũng chỉ cô độc một mình suốt nên cũng khá hiểu tâm trạng của cô bé trước mặt, về cơ bản thì là xã sợ cùng khó giao tiếp thôi.
Nghe lời giới thiệu của hắn, cô bé chỉ gật đầu rồi lại núp sau lưng Tsukinoki – senpai rồi chỉnh lại đầu tóc mái kia dường như là để che lấp khuôn mặt của mình lại hơn nữa.
“Vậy đó, vì chị đã tuyển được thành viên rồi nên người còn lại Akihito – kun phải tuyển.”
Cô nàng senpai tràn đầy phấn khởi, tự tin chống nạnh ra lệnh cho hắn.
“Này đừng đưa ra yêu cầu quá đáng như thế chứ. Em còn ghi tên trên danh sách là tốt lắm rồi đấy!” Hắn thở dài phản bác ngay tức khắc.
Hiện tại hắn đã xin phép rời một số CLB không cần thiết rồi, chứ vẫn cứ chạy khắp nơi như thế thì còn đâu ra thời gian làm mấy việc quan trọng.
“Đi mà, xin em đấy. Cả tuần trời vẫn cố gắng tuyển nhưng không ai chịu tham gia cả.”
Chị ta như đang cầm lấy cọng rơm cứu mạnh cứu cùng mà níu lấy cánh tay của hắn không cho phép hắn bỏ chạy.
Thực lòng mà nói thì cái CLB tồi tàn này ai nhìn cũng né cả thôi!
Lúc hắn bất lực nhổ nước bọt thì thấy một cậu học sinh đang cầm tờ tuyên truyền về các CLB đi ngang qua.
Nhìn cái nét ngơ ngơ kia là biết năm nhất dễ lừa rồi. Hắn nhanh chóng nảy kế!
0