Sáng sớm mùa xuân trong lành mát mẻ. Tháng ba xuân phong nhẹ nhàng cuốn theo những mảnh hoa anh đào bay phấp phới dưới ánh nắng tươi đẹp.
Sống lại lần nữa thật tốt!
Ngắm nhìn cảnh sắc tuyệt đẹp trước mắt khiến cho Akira thầm nghĩ lại cuộc đời 25 năm trước kia của mình sống thật sự uổng phí.
Bây giờ là gần 7h sáng, mặt trời chỉ vừa ló rạng không bao lâu, hắn tiếp tục chạy bộ theo hành trình như được định sẵn suốt ba năm qua của “bản thân”.
Làn gió lướt qua khuôn mặt bắt đầu có mồ hôi kia khiến cho sự mát lạnh sảng khoái ập đến. Hắn đã chạy được hơn 30 phút mà vẫn chưa cảm thấy mệt, lần này hắn thực sự phải cảm ơn chỉ lệnh mà bản thân đã đưa ra khi đó.
Với một tên IT phải liên tục cắm mắt vào màn hình máy tính, ngồi gõ bàn phím suốt cả ngày như hắn thì việc đi bộ một quãng dài thôi cũng đủ mệt chứ nói gì là chạy đường dài.
Nắm chặt bàn tay, hướng về phía cuối con đường và tiếp tục chạy, cơ thể tràn ngập năng lượng khiến hắn tự tin hơn.
“Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta!”
Trải qua câu chuyện xuyên không thời gian kia, lúc đầu Akira còn tưởng là sẽ vào một thế giới kì lạ nào đó nhưng thực ra mọi thứ lại nhẹ nhàng hơn sức tưởng tượng.
Ngoại trừ việc bản thân về lại thời học sinh và khoảng cách thời gian có hơi lệch một chút so với kiếp trước thì tất cả mọi thứ còn lại đều hoàn toàn như thế giới cũ.
Ngay khi tỉnh dậy lúc sáng, hãy đã ngay lập tức kiểm tra tất cả những thông tin liên quan về thế giới lẫn bản thân.
À tất nhiên là kèm theo bảng thông báo hệ thống mà hắn tưởng là sẽ không gặp lại như lời kết tựa chia tay đó nữa.
[Xác định tọa độ: Thế giới ??? năm 2003, tháng 3, ngày 23.
Xác định trạng thái: Tốt, có chút mệt mỏi do thức khuya.
Xác định kĩ năng:
Xuyên qua thời không: Tạm khóa
Rèn luyện cơ thể: Lv 2 (97/100)
Nấu ăn: Lv 2 (19/100)
Đọc hiểu: Lv 2 (95/100)
Võ đạo: Lv 2 (12/100)
Kiếm đạo: Lv 1 (95/100)
Cung đạo: Lv 1 (75/100)
Viết lách: Lv 1 (59/100)
Hội họa: Lv 1(58/100)
…]
Dường như hệ thống này chính là App Du lịch mà chính Akira đã làm ra ngay trước khi sắp ngỏm và phải xuyên qua thế giới này.
Đến chừng ấy tuổi, hắn dường như đã hoàn toàn bỏ cuộc trong việc ảo tưởng bản thân là nhân vật chính sẽ có hệ thống hay bàn tay vàng gì đó rồi.
Nhưng thật không ngờ đến khi sinh mệnh sắp kết thúc thì chính bản thân lại có thể đạt được thứ không thể tưởng tượng nổi đó.
Nhưng tất nhiên nếu mọi thứ dễ dàng như vậy thì hắn đã có thể mơ về một tương lai bản thân sẽ lên làm người giàu có nhất thế giới và sống một cuộc sống thoải mái với hệ thống này rồi.
Thứ khiến hắn rất đắn đo là cái “Thế giới ???” kia.
Bỏ qua việc chênh lệch tuyến thời gian về cơ thể của bản thân, vì nếu đúng là năm 2003 Akira mới chỉ ba tuổi nhưng giờ lại là mười sáu, thì thế giới này rõ ràng đều chỉ là một thế giới bình thường.
Đáng lẽ ra tọa độ nên là “Trái đất” như kiếp trước của hắn mới đúng, đây lại là “Thế giới ???” khiến hắn cảm thấy có hơi lo ngại.
Nếu là trước đây hắn sẽ nghĩ là do bản thân nghĩ quá nhiều thôi nhưng ngay cả hệ thống kì lạ cũng xuất hiện rồi thì những thứ khác có khi thực sự sẽ xảy ra thôi.
Haizz… Dù có nghĩ thế nào cũng không rõ nên hắn đành phải bỏ qua vấn đề đó. Tập trung chú ý về những gì trước mắt cái đã và thứ khiến hắn quan tâm tất nhiên là những kĩ năng được liệt kê trên bảng thông báo.
Năng lực xuyên qua thời không thì chính bản thân Akira đã tự mình trải nghiệm luôn rồi, còn những kĩ năng khác mới khiến hắn ngạc nhiên.
Dường như những kĩ năng đó sắp xếp theo thời gian xuất hiện, và hắn có thể nhận thấy rằng nó chịu ảnh hưởng bởi những chỉ lệnh của bản thân.
[Rèn luyện cơ thể: Lv 2] Đây là sau khi chỉ lệnh đầu tiên hắn đưa ra và có được. Nhưng mà rèn luyện một cách kỉ luật liên tục suốt gần ba năm mà chỉ lên được ngần đó thì có phải quá ít không?
Sau đó là những kĩ năng như nấu ăn ở lần chỉ lệnh thứ hai và kĩ năng đọc hiểu ở chỉ lệnh thứ ba. Dường như nhờ có cái chỉ lệnh hài hước của hắn mà bản thân đã mở ra hàng loạt những kĩ năng kì lạ.
“Chỉ bảo rằng hãy làm những gì mình thích thôi mà sao lại nhiều thứ thế này? Chẳng lẽ bản thân hồi nhỏ thích nhiều thứ đến vậy à?”
Có vẻ như nhờ kĩ năng [Đọc hiểu: Lv 2] kia đã thúc đẩy những kĩ năng khác phát triển nhanh hơn.
Biết được điều này cũng là vì khi bấm vào kĩ năng trong bảng hệ thống nó sẽ hiện kĩ hơn về kĩ năng đó.
[Đọc hiểu: Lv 2 (95/100)
Hiệu quả: Tăng cường sự linh hoạt của não bộ trong việc chọn lọc thông tin nhờ việc đọc. Có thể nhanh chóng thấu hiểu và vận dụng tốt những kiến thức đọc được.]
Mỗi kĩ năng đều sẽ có tác dụng riêng của nó, và nhờ sự giúp đỡ của kĩ năng đọc hiểu nên mỗi khi học những thứ mới bản thân hắn có thể nhanh chóng tăng lên sự hiểu biết và đẩy nhanh tiến độ hơn.
Ngay khi nhận ra sự lợi ích của kĩ năng này, Akira đã quyết định dồn nhiều thời gian hơn cho việc nâng Lv [Đọc hiểu].
Chỉ mới Lv 2 đã có thể giúp đỡ nhiều như vậy không biết nếu lên những Lv cao hơn thì có tác dụng nào vượt trội hơn nữa không?
Sở hữu một hệ thống kĩ năng tuyệt vời như vậy, hắn hoàn toàn có thể mơ về một tương lai hoàn toàn đẹp đẽ phía trước được.
Hiện tại hắn chỉ mới 16 tuổi mà thôi, qua thêm vài năm nữa những kĩ năng này đều max cũng là điều hiển nhiên, và lúc đó chính là lúc hắn đứng trên đỉnh thế giới này.
“Hắc hắc…”
Nở một nụ cười đầy vẻ vui sướng hèn mọn kia, Akira càng có động lực hơn và tiếp tục quá trình chạy bộ tập thể dục của mình.
Hiện tại lượng vận động mỗi ngày hắn phải thực hiện theo kỉ luật là: 100 cái hít đất, 100 cái gập bụng, 100 lần squats, chạy bộ 10km.
Hình như quen quen nhỉ?
Thật may là đầu tóc r·ối l·oạn của hắn chẳng vơi đi chút nào thậm chí dường như còn khỏe mạnh và nhiều hơn so với thế giới trước nữa. Hắn thật không dám tưởng tượng bản thân bị trọc sẽ như thế nào, nghĩ thôi cũng sợ run cả người.
Lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ vu vơ nhảm nhí đó, hắn nhanh chóng lấy lại nhịp độ và tiếp tục chạy đi.
Cung đường vừa quen thuộc vừa xa lạ này càng khiến Akira có cảm giác như mình đang trong một giấc mơ vậy.
Ngay khi vừa thức tỉnh hoàn toàn sáng nay, những mảnh nhỏ kí ức của cơ thể ở thế giới này cũng dần dần dung hợp vào bộ não của hắn.
Không phải là kiểu nhồi nhét như những bộ tiểu thuyết mạng vẫn thường viết mà nó chỉ đơn giản như những kí ức bình thường của con người, lúc cần thì hắn chỉ việc nhớ lại là được.
Cũng vì như thế mà khi hắn bắt đầu hướng ra thế giới này, những cảnh vật xung quanh cho hắn cảm giác vừa lạ vừa quen, cứ như “déjà vu” vậy.
“Để xem nào, chạy nốt con đường này rồi rẽ trái chính là con dốc về nhà.”
Akira nhớ lại cung đường mà mỗi ngày hắn đều đặn chạy bộ trong đầu. Phần cuối của chặng đường luôn là một con dốc vừa cao vừa dài để thách thức sự bền bỉ của bản thân sau một quãng đường dài.
Người dân xung quanh thường gọi con dốc này là “dốc thám tử” bởi vì ngay phía dưới có một văn phòng thám tử nổi tiếng nào đó thì phải.
Hừm… Văn phòng thám tử đó tên là gì nhỉ…?
Bởi vì chính bản thân Akira ở thế giới này cũng không mấy quan tâm nên dù lục lại kí ức vẫn chẳng thể nhớ ra nổi tên của nó.
“Ồ, đã đến ngã tư kia rồi. Lần này để xem tên của văn phòng thám tử đó là gì nào.”
Sau khi chạy thêm một đoạn đường nữa thì rốt cuộc hắn cũng đã nhìn thấy giao lộ dưới con dốc, đó cũng có nghĩa là đã gần kết thúc quá trình chạy bộ sáng nay.
Đánh giá lại cơ thể của bản thân, Akira nhận ra rằng việc chạy bộ 10km hiện tại đối với hắn có vẻ khá bình thường, [Rèn luyện cơ thể: Lv 2] có tác dụng tốt hơn mong đợi.
Ngay khi nhận được hệ thống kĩ năng sáng nay, hắn quyết định phải kiểm tra rõ ràng tất cả những kĩ năng mà bản thân đạt được để lên kế hoạch tốt hơn cho tương lai.
Và với kĩ năng [Rèn luyện cơ thể] thể hiện thì nếu muốn hắn có thể thành một vận động viên cấp quốc tế bất cứ lúc nào.
Trong khi mải mê suy nghĩ phương hướng cho tương lai thì hắn đã đến ngã tư từ bao giờ.
Ngay khi hắn định thần lại thì một chuyện đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của bản thân hắn về thế giới này đã xảy ra.
[Vào một ngày xuân. Tôi đã gặp định mệnh của đời mình!]
Đó là một con dốc cao và dài. Đứng dưới chân dốc và ngước nhìn lên, phía cao xa kia là một bầu trời trong xanh tuyệt đẹp trong tiết xuân.
Ngọn gió lùa nhanh qua từng hàng cây cuốn theo nó là những cánh hoa anh đào màu hồng phấn bay đầy trời.
Trên ngọn dốc đó, một thiếu nữ với chân váy xòe bồng bềnh màu trắng tôn lên đôi chân dài mượt mà trắng nõn kia, áo sơ mi bên ngoài là chiếc áo khoác màu hồng tựa như những cánh hoa anh đào đang bay phấp phới bên cạnh đó.
Bầu trời màu xanh lam chập chờn những đám mây trắng, cánh hoa như tô điểm thêm vài nét hồng.
Ngay chính giữa khung cảnh tuyệt đẹp đó là một vật thể bay không xác định hình tròn màu trắng đang theo ngọn gió mà bay xuống dưới con dốc, nơi Akira đang đứng ngước nhìn.
“Bộp…” Hắn nhẹ nhàng dừng đôi chân đang chạy lại và đón lấy chiếc nón rơi vào trong lòng bàn tay mình, là một chiếc nón beret màu trắng.
Thiếu nữ phía trên nhẹ nhàng vén tóc đang bị rối vì cơn gió ra sau đôi tai nhỏ nhắn của mình và nhìn xuống.
Akira nắm nhẹ mũ và ngước nhìn cô nàng với chiếc váy đang tung bay trước gió kia. Lúc này con tim trong suốt quá trình chạy vẫn bình thường kia đột nhiên loạn nhịp.
[Vận mệnh chính là gặp gỡ]
0