“A!!! Định mệnh! Đây chính là cuộc gặp định mệnh mà tôi đã luôn mong muốn.”
Ngay lúc mọi thứ dường như là một khung cảnh điện ảnh hoàn mỹ nhất thì một tiếng hét chói tai vang lên.
Đó là một cậu con trai đang cưỡi chiếc xe đạp phóng xuống con dốc, trong giỏ xe có thể thấy những tờ báo chất ở đó.
“Không được, phải nhanh chóng về nhà và viết lại khung cảnh này mới được.”
“Akira! Nhất định phải đợi ở đó, tớ đi đưa báo rồi quay lại ngay đây.”
Cậu ta nhìn qua và dường như là người quen biết thì phải, đã ngay lập tức hét lên tên của hắn.
Không hề giấu đi sự hưng phấn của bản thân, cậu ấy “Ya huuuu!” rồi phóng nhanh trên chiếc xe đạp của mình.
Akira cũng bị cậu ta làm cho giật mình và lấy lại tinh thần, bây giờ hắn mới nhận ra là bản thân nãy giờ đã ngắm nhìn chằm chằm vào một cô thiếu nữ!
Tỉnh táo lại đi, dù bề ngoài chỉ là một cậu nhóc mười mấy tuổi nhưng thực sự bên trong là một ông chú 25 tuổi rồi đấy, nếu cảnh sát mà biết có khi lại phải lên phường uống trà mất.
Hồi thần lại rồi, bây giờ hắn mới bắt đầu lục lọi lại kí ức của bản thân để tìm kiếm xem cậu bạn lúc nãy có phải là người quen không.
Kết quả đúng là người quen thật, cậu ta là hàng xóm cũng là bạn thân chí cốt của hắn trong suốt mười năm nay.
Nhưng ngay khi nhớ lại hàng xóm kiêm bạn thân tên là gì thì bước chân đang đi lên dốc để trả chiếc mũ lại cho chủ nhân của hắn đã dừng lại.
Hắn, Akihito Akira, ngước nhìn lại cô nàng thiếu nữ đang đứng phía trên dốc nhìn xuống kia.
Đến lúc này hắn mới chợt nhận ra sao mà cảnh tượng vừa nãy lại quen thuộc đến vậy.
Ở thế giới này, hắn có một cậu bạn thân hàng xóm, cậu ta tên là [Aki Tomoya].
Và cũng chính vì thế, hắn đột nhiên lại nhận ra ba dấu ??? sau “Thế giới” trong bảng thông báo là gì.
Đây rõ ràng là “Thế giới Saekano” mà?
Hắn lần này là xuyên qua nhị thứ nguyên rồi?
Trong trạng thái lờ mờ bất định đó, Akira đi dần lên con dốc và đến phía trước cô nàng mỹ thiếu nữ cũng đang đi xuống kia.
Thanh tú mà nhẹ nhàng khuôn mặt, đôi mắt to tròn đáng yêu lại mang vẻ nhàn định, cô nàng nhìn qua trông có vẻ thường thường không có gì lạ nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy rằng cô rất dễ nhìn.
“Katou Megumi…”
Akira bất giác buột miệng nói ra cái tên ấy.
Phải, đây chính là tên của cô nàng, nữ chính của một bộ tiểu thuyết khá nổi tiếng ở kiếp trước của hắn.
Với một tên IT suốt ngày trạch trong căn phòng với chiếc máy tính như hắn thì những thứ như LightNovel, Anime hay Manga là thứ giải trí duy nhất, đó là không nói đến việc hắn ở đất nước Nhật Bản tràn ngập nhị thứ nguyên này.
Dù đa số những thứ hắn đọc và xem thường là những LightNovel ngắn và các Anime Movie mà thôi, nhưng những bộ khá nổi tiếng tất nhiên là vẫn sẽ nhận biết dù chưa xem qua.
Biết được bản thân xuyên qua thế giới khác là một chuyện, xuyên qua đến thế giới trong anime càng khó có thể tin tưởng hơn.
Hiện tại thực sự não của hắn đã dừng hoạt động luôn rồi.
“À rế. Akihito-kun nhận ra mình sao? Tớ còn tưởng tất cả mọi người đều sẽ quên mình luôn cơ đấy.”
Dường như có một thoáng bất ngờ trước việc hắn có thể gọi ra tên của bản thân, cô nàng ngay lập tức hỏi lại.
Cơ mà sao cái câu với đầy sự nghi hoặc đó lại được nói ra một cách chậm rãi và bình thản như vậy?
Và còn cả câu chốt đầy bi thương như vậy thì xin đừng nói một cách bình tĩnh như thế chứ, nó khiến mọi thứ càng trở nên bi đát hơn đấy!
Trong lòng nhổ nước bọt một hồi, Akira cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau đó là tìm cách chữa cháy.
Cũng không thể nói rằng là biết cô nàng trong Anime được chứ, nếu nói vậy có khi ngày mai mở mắt ra thì thấy là trần nhà của bệnh viện thương điên mất.
“À thì… Hình như tớ có gặp cậu ở đâu đó… A ha ha…”
Gãi đầu tóc vốn đã loạn xạ kia, hắn lấp lửng kiếm chút lý do nói càn.
Mà chờ đã! Tại sao Katou Megumi lại biết tên của hắn???
Cũng may là Megumi đã không quan tâm biểu hiện kì lạ của hắn mà đáp lại.
“Ồ, gặp qua ở đâu đó? Không phải là vì chúng ta ở cùng lớp sao?”
“Hả! Chúng ta ở cùng lớp?” Akira ngay lập tức thốt lên.
“…”
Trong một ngày xuân đẹp trời như vậy mà không khí đột nhiên bị đông cứng lại, thật đáng tiếc quá đi.
Hắn bây giờ chỉ muốn vỗ miệng của bản thân mấy phát cho đỡ giận.
Nói cái quái gì vậy a!
Lay hoay lay hoay, Akira thực sự chẳng biết phải làm sao bây giờ nữa, bàn tay cứng nhắc trên đầu, đôi mắt rung rung liếc ngang liếc dọc.
Người ta là bạn cùng lớp mà bản thân trả lời như thể chưa gặp bao giờ, như vậy chẳng khác gì công nhận rằng sự tồn tại như không có của cô nàng đâu.
“Khục… Không ngờ Akihito-kun cũng có mặt dễ thương như vậy đấy.”
Ngay khi hắn tưởng bản thân sắp xã c·hết đến nơi thì giọng nói như gió xuân ấy vang lên.
Đôi tay nhỏ nhắn mảnh khảnh tuyệt đẹp ấy đưa lên che đi nụ cười trên môi, Megumi nhẹ nhàng nói với giọng điệu đầy vẻ tự nhiên.
Nếu như không phải ngay lúc cô nàng “khục” một tiếng hắn đã kịp chú ý đến khóe môi của Megumi nhẹ câu lên thì có khi hắn sẽ không biết được là cô nàng đang cười luôn ấy.
Ngọn gió thổi lướt qua khiến cho làn tóc của thiếu nữ nhẹ đung đưa, hoa anh đào lấp lánh ánh hồng bay lả tả nhẹ nhàng bên cạnh như đang làm nền cho nàng.
Thánh(?) nhân(?) Megumi, dễ thương nhất thế gian!
“Này Megumi… Cậu có biết vận tốc rơi của hoa anh đào là bao nhiêu không?”
Như đáp lại câu hỏi của hắn, những cánh hoa tựa có linh tính mà rơi nhẹ nhàng xuống trước mặt hai người.
Cả hai đều cùng lúc đưa tay ra bắt lấy nó.
Nhưng có lẽ vì bị luồng không khí tạo ra từ hai bàn tay mà cánh hoa đã đổi hướng và lách qua cả hai rồi rơi nhẹ nhàng xuống mặt đất.
Mềm mại và mát lạnh… Đó là cảm nhận đầu tiên của Akira về bàn tay của con gái.
Kiếp trước suốt 25 năm cuộc đời kia, hắn chưa từng giao qua một người bạn gái nào.
Nhanh chóng tách ra ngay lập tức, trái tim của hắn lại nhảy lên còn dữ dội hơn trước, khuôn mặt bắt đầu cảm thấy nóng lên, hắn chẳng hiểu nổi bản thân đang làm gì nữa.
Bên kia Katou Megumi thì lại bình thản vẫn giữ bàn tay ở đó, dùng đôi mắt thâm sâu như đại dương bao la kia nhìn lấy cậu thanh niên cùng lớp trước mặt.
“Câu hỏi thật kì lạ nha… Tớ cũng không biết nữa, cậu có biết tốc độ của nó là bao nhiêu không?”
Thu tay về lại khoanh trước ngực, tay phải đưa lên cằm ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ vào bên má, Megumi nghiêng đầu hỏi lại hắn.
Dễ thương như vậy là g·ian l·ận đấy!!!!
Akira bây giờ thực sự muốn ôm luôn sinh vật dễ thương này về nhà nuôi luôn ấy.
Nếu không phải viễn cảnh ăn cơm trong song sắt thì có khi hắn sẽ thực hiện thật. Lắc đầu bỏ đi những ý nghĩ ngu ngốc của bản thân, hắn chợt nhớ lại bây giờ là năm 2003 trong khi 5cm/s năm 2007 mới ra mắt.
Mà thậm chí hắn còn không rõ trong thế giới anime này, Shinkai Makoto đại thần có tồn tại hay không nữa.
Ý nghĩ đó làm cho một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu hắn. Mặc kệ Makoto - sama có tồn tại hay không thì bây giờ hắn đẩy ra tiểu thuyết 5cm/s thì cũng sẽ không sao cả vì còn lâu trước khi đại thần bắt đầu viết.
Này cũng giúp hắn kiểm tra kĩ năng [Viết lách: Lv 1] của bản thân và nhanh chóng nâng nó lên Lv cao hơn.
Thành thật xin lỗi nhưng làm kẻ chép văn thực sự là quá thơm!
“À… Không có gì đâu.”
“Đây. Mũ của cậu đúng chứ?”
Biết rằng bản thân đã đủ kì lạ rồi nên hắn quyết định bày nát, chẳng thèm giải thích nữa.
Vỗ vỗ phủi đi chút bụi trên mũ, Akira đưa về phía Megumi, người vẫn đang dùng ánh mắt dường như không nhìn mà lại chăm chú kia về phía hắn.
Thực lòng mà nói thì với một nên xã sợ suốt ngày trạch một mình như hắn thì việc giao tiếp với phái nữ vẫn còn khá khó khăn.
Hắn quyết định sau khi về nhà phải lục lại hoàn toàn trí nhớ và ghi rõ lại toàn bộ hiểu biết về thế giới này mới được.
Tránh trường hợp như vừa rồi xảy ra, mà có khi là bản thân không nhớ rõ cô nàng thật… Đây là Katou Megumi cơ mà, sự tồn tại gần như bằng không thì làm sao nhớ nổi.
“Ừm, là của tớ. Cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Cô nàng vẫn với vẻ bình thản đó và đưa tay nhận lấy chiếc mũ từ tay hắn. Thật lòng mà nói thì Akira muốn đem chiếc mũ ấy về làm kỉ niệm hơn nhưng hắn cũng hiểu nếu mở miệng nói câu đó không bị chửi cũng bị xa lánh mất.
Nhẹ nhàng đội lại chiếc mũ lên đầu, trạng thái hoàn chỉnh của nhân vật nữ chính (dù rất mờ nhạt) Katou Megumi đã lên sàn.
Trông cô nàng lúc này tràn đầy vẻ thiếu nữ thanh xuân vườn trường đó, thật tinh tế và đẹp đẽ.
Akira ngơ ngác đứng im ngắm nhìn một hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Lúc này mới để ý thấy Megumi vẫn yên tĩnh đứng ở đó cho hắn ngắm mà không lên tiếng gì cả.
“Cái kia… Vậy tớ về trước.” Hắn không biết làm gì giải tỏa lúng túng liền ra kế sách rút lui.
“A, tớ cũng sắp muộn giờ hẹn rồi. Vậy sau khi khai giảng tớ sẽ trả ơn sau nhé!”
Dường như chỉ sau khi hắn có ý định rời đi thì cô nàng mới nói như vậy. Với nét mặt bình tĩnh và tông giọng cực kì bình thản kia khiến hắn thực sự không thể rõ được là cô nàng có sắp muộn hay chưa nữa.
“Vậy khai giảng gặp lại.” Lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ vu vơ, Akira vẫy tay chào tạm biệt và bắt đầu chạy chậm về nhà.
“Gặp lại sau. Bye bye.”
Megumi thì vẫn yên tĩnh đứng ở đó vẫy tay chào cậu, hình như cho đến khi khuất sau con đường thì hắn mới thấy cô nàng dời chân rời đi.
Vậy là cuộc gặp định mệnh đã kết thúc ở đây.
Nhưng cũng nhờ đó mà hắn đã bắt đầu xác định đây là một thế giới như thế nào. Ít nhất với những gì đã biết thì có thể thấy hắn đã xuyên vào nhị thứ nguyên thế giới và bước đầu tiên gặp phải nam nữ chính.
Vì chỉ là một thế giới anime đời thường nên hẳn mọi thứ đều sẽ an toàn và thoải mái cả thôi. Hắn nhanh chân chạy chậm về nhà để kết thúc buổi tập sáng nay và cũng để sửa soạn lại toàn bộ thông tin cho kế hoạch nhân sinh hoàn mỹ sắp tới.
[Có thật mọi thứ sẽ đơn giản như vậy không?]
0