0
“Ô la Akira. Hôm nay lại đến luyện kiếm à?”
“Chăm chỉ quá nhỉ, không hổ là đệ tử của ta!”
Sau khi kĩ càng hiểu rõ về kiếm đạo của bản thân, hắn kết thúc luyện tập thay áo quần rồi về lại khu nhà chính.
Nhìn lại thì thấy toàn bộ ngôi nhà này rộng lớn đến nhường nào, nếu được xây dựng một khu căn hộ tập thể gần trăm phòng như gần nhà hắn cũng được luôn ấy.
Mở cửa bước vào trong, đập vào mắt chính là con người vẫn đang ngái ngủ nằm dài trên bàn kia.
Fujimura Taiga với gương mặt trẻ con hơn số tuổi thực sự kia nhìn thấy hắn liền cười hố hố một cách sảng khoái mà lên tiếng.
“Nếu vẫn coi em là đệ tử thì dạy kiếm đạo đàng hoàng đi, Taiga – Onee san!”
Hắn thoáng chốc không kiểm soát được mà nhả rãnh cô chị họ kì lạ này. Bảo là dạy nhưng ngoại trừ buổi đầu tiên loay hoay tầm 10 phút chỉ hắn cách đứng cùng cầm kiếm thì chị ta chỉ vứt lại một quyển sách khá cũ kĩ rồi phóng đi chơi.
Sau đó trong suốt một năm thì chỉ có duy nhất mỗi tuần vào buổi chiều ngày chủ nhật cô sensei này mới đến chỉ đạo hắn, nhưng cũng được một hồi rồi bỏ đi mà thôi.
“Đồ khốn Akira, hôm nay ăn gan hùm hay sao dám gọi thẳng tên.”
“C·hết đi!”
Chỉ ngay sau khi cái tên [Taiga] ấy thốt lên thì chị ta bỗng nhiễn bùng nổ.
Từ trạng thái còn đang mơ ngủ nằm dài trên bàn kia đã đứng phắt dậy, tiện tay với lấy thứ gì đó đang được cuốn tròn bên cạnh như một thanh kiếm gỗ.
Chân trái dài sải bước, chân phải vừa là trụ vừa là điểm dùng sức, chỉ một tay cầm “kiếm” và chém mạnh xuống thật nhanh.
Khi thấy cô chị họ đột nhiên á·m s·át Akira mới chợt nhận ra rằng việc gọi tên với chị ta là một điều cấm kị. Fujimura Taiga cực ghét ai đó gọi thẳng tên của cô nàng, chỉ cần chạm vào nó thì bất kể ai chị ta cũng chém (Ngoại trừ một người).
Hắn cùng Shirou đã phải ăn nhiều khổ đau vì điều này suốt mấy năm qua.
Lúc này vì trong khi luyện tập hắn đã đắm chìm trong kí ức của bản thân nên bị mất kiểm soát trong việc bất mãn với người sư phụ này và lỡ miệng mất tiêu.
Bây giờ nhìn thấy “thanh kiếm: màu trắng kia đang chanh chóng tiến thẳng đến thì hắn chỉ còn biết: Nhanh tránh ra!
Cơ thể dựa vào bản năng và theo thói quen mà lách nhanh qua bên phải né đi đòn đánh thẳng trực diện kia.
Khoảnh khắc mà hắn nghĩ rằng bản thân đã nhanh nhẹn né được cú chém ấy thì bỗng nhiên “thanh kiếm” ấy thay đổi quỹ đạo tạt mạnh sang ngang!
Thì ra đòn đầu tiên chỉ là hư chiêu, ngay khi chém xuống Fuji – nee đã xoay cổ tay, chuyển hướng t·ấn c·ông và ra một đòn đánh chí mạng.
“Bốp!!!!”
Một tiếng trầm trọng nhưng lại vang dội đột nhiên phát ra.
Không đùa chứ… Nhìn qua rõ ràng là cái thứ được quấn tròn kia chỉ là giấy thôi mà, sao lại đau thế này!!!
“À rế… Tiếng vang có hơi sai sai nhỉ?” Người chị họ đáng c·hết với [thanh kiếm] trong tay cũng cảm nhận được điều đó mà thắc mắc.
“Fuji – nee đang cầm là poster quảng cáo mà phải không? Trong đó có thanh sắt làm khung cố định để treo lên mà.”
Lúc này, một thanh âm của cậu con trai vang lên giải thích sự nghi hoặc cho hai người.
[Emiya Shirou] với mái tóc ngắn màu hạt dẻ cùng đôi mắt màu vàng nâu có vài phần kiên nghị, đang bưng từng món thức ăn dọn lên bàn.
Cậu ta dường như đã quá quen với khung cảnh này và chỉ đơn giản nói vài câu rồi tiếp tục vào phòng bếp hỗ trợ Sakura dọn đồ ăn dần ra bàn ăn.
Akira lúc cũng đang nhìn kĩ chàng nhân vật chính đình đám này. Theo thời gian tuyến thì lúc này Shirou vẫn đang tiếp tục đi theo những lời mà người cha nuôi của cậu nói về “chính nghĩa” kia.
Cũng vì thế mà cái tính cách “thích giúp đỡ người khác” của cậu ta đã vang danh toàn trường ngay từ những năm sơ trung và kéo dài đến cao trung hiện tại mà bọn hắn đang theo học.
Và với tư cách là người bạn thời thơ ấu cùng nhau lớn lên ấy, chính Akira cũng phải luôn đi theo giúp đỡ khi cậu ta nhận những công việc vốn không hề thuộc về bản thân đó.
Nhờ thế mà từ bao giờ chính bản thân hắn cũng bị gắn mác là “Thích giúp đỡ người khác” như Shirou, bạn của chính nghĩa này.
“Hai người cũng thật là. Náo suốt bao năm rồi vẫn chưa thể dừng lại được sao?”
Mang nốt hai dĩa cá rán còn lại, Shirou cùng Sakura rửa tay rồi ngồi xuống bàn ăn mặc kệ hai con người còn đang liếc mắt lườm nhau kia.
Nhưng tất nhiên với sự đói bụng cùng mùi thơm đang phát ra ngào ngạt kia, cô chị họ đầy rắc rồi này nhanh chóng tha cho hắn và cười tươi ngồi xuống ngân nga điệu nhạc cổ lỗ sĩ nào đó.
“Hừ! Tạm tha cho đấy. Lần sau còn dám thì đảm bảo không cho vào viện ta liền không phải họ Fujimura!”
“Ha. Chờ đi, khi luyện đến kiếm thần sẽ quay lại cho Fuji – nee biết tay!”
Hắn mạnh miệng phản kháng lại một câu rồi nhanh chóng tiến về phía Shirou rồi ngồi xuống. Không phải Akira đang làm kiêu gì mà hắn hiện tại chỉ đang tiếp tục diễn “bản thân thường ngày” như trước đây mà thôi.
Mới chỉ là ngày đầu tiên nên không thể để những người quen thuộc với hắn cảm thấy sự khác lạ được, lộ chân ngựa thì có khi hắn sẽ phải lên bàn mổ ngay.
Bên kia thì dù nghe hắn nói như vậy nhưng cô chị họ này dường như chẳng thèm quan tâm chút nào, rạng rỡ nhận lấy chén cơm và cảm ơn Sakura một tiếng rồi ngay lập tức mở chế độ càn quét.
Hắn cũng cho qua và nhận lấy chén cơm từ Shirou rồi bắt đầu ăn. Tính ra chỗ ngồi của bọn hắn cũng thật kì lạ, hắn cùng Shirou bên phải còn Fuji – nee thì bên trái, Sakura thì lại ngồi ở đầu bàn cứ như là chủ của gia đình vậy.
“A. Ngon quá. Hình như tay nghề của Sakura – san lại tăng lên nữa rồi.”
Nếm thử một miếng thôi Akira cũng đã nhận ra trình độ nấu ăn của cô kouhai này thực sự rất tốt. Sáng nay hắn cũng đã tự nấu một trận để kiểm tra kĩ năng [Nấu ăn: Lv 2 (19/100)] của bản thân và nhờ đó cũng hiểu sơ qua về hiệu quả của kĩ năng rồi.
Nhưng nếu so sánh rõ ràng thì hiện tại kĩ năng của hắn vẫn còn kém xa so với món ăn của Sakura nấu, cô nàng ít nhất cũng đến Lv 3 rồi.
“Cảm ơn Akira – senpai, mà hiện tại senpai cũng đã nấu rất ngon rồi mà phải không.”
Với mái tóc mượt mà màu tím kia, Sakura chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu mỉm cười đáp lại một cách lễ phép với hắn. Có một số điểm khác biệt trong việc đối xử của cô với Shirou và những người còn lại thì phải.
Nói đến nấu ăn, theo kí ức thì sau khi nhận chỉ lệnh phải học nấu ăn đó “bản thân” đã tìm đến người duy nhất hắn quen và biết nấu ăn, đó là Shirou cùng Sakura – kouhai này.
Tất nhiên là trong quá trình đó phải có cậu bạn Shirou làm trung gian mới được, và thế là cả ba đã thường xuyên nấu ăn cùng nhau. Có lẽ là vì có thể được nấu ăn bên cạnh crush của mình nên Sakura cũng đã hướng dẫn hắn kĩ càng hơn.
Nhưng mà vì thường xuyên ăn chực như vậy nên kĩ năng [Nấu ăn] của hắn tiến độ lên Lv hơi chậm thì phải, dù mỗi ngày đều nấu ba bữa.
“Có cải thiện nhưng nếu so với món ăn mà Shirou cùng Sakura – san nấu thì còn cách quá xa. Chẳng lẽ là do thiếu tình cảm truyền vào như trong manga vẫn hay nói?”
Nhấm nuốt kĩ càng Akira đưa ra một kết luận kì lạ nhưng đó cũng là những gì hắn đang nghĩ, có khi lên những Lv cao hơn cần phải những điều kiện khó khăn hơn cũng không chừng.
Trong khi hắn vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì hai con người kia lại không bình tĩnh như vẻ bề ngoài như vậy.
Sakura nghe được lời nói đó thoáng chốc đỏ mặt cả lên, con ngươi khẽ liếc về phía Shirou trong miệng lẩm bẩm “tình cảm” gì đó. Shirou bên này thì há hốc mồm kinh ngạc nhìn về phía cậu bạn thuở nhỏ của mình với vẻ mặt “nói cái quái gì vậy hả?”
Cũng may là có một người chẳng hề biết đọc không khí là gì kia hét lớn.
“Sakura. Thêm một chén nữa!”
Nhờ đó mà bầu không khí mới trở về lại bình thường được, hai con người kia cũng có thể tiếp tục tận hưởng thức ăn dù chẳng biết trong đầu có đang nghĩ về điều gì đó không.
Nhìn hai người, Akira cũng không thể dừng hồi ức lại những mỗi quan hệ trong đó, theo tuyến thời gian trong Fate thì thực sự cũng khá rắc rối nhỉ.
“Shirou. Sắp khai giảng năm học mới rồi. Cậu có tính quay trở lại CLB bắn cung không?”
“Chẳng phải v·ết t·hương đã lành hẳn rồi sao?”
“Còn vụ Shinji bảo có vết bỏng đó thì chẳng phải quá nhảm nhí à, với cả nó cũng đã mờ đi rồi mà.”
“Sakura cũng sẽ theo học ở trường mình và có ý định vào CLB bắn cung mà phải không? Chẳng phải cậu nên quay lại để giúp đỡ à?”
Vốn là hắn sẽ không muốn đề cập đến điều này vì mối quan hệ thực sự rất rắc rối của những người này nhưng với thiết lập tính cách thì Akira bắt buộc phải nói ra.
Thậm chí trong nhật ký của “bản thân” thì hắn đã lên kế hoạch vào hôm nay phải khuyên cậu bạn Shirou quay trở lại CLB, vì đơn giản là hắn cũng ở trong CLB đó!
Không khí bắt đầu trầm trọng, Sakura nghe đến cái tên nào đó thì gương mặt thoáng chốc đông cứng lại, Shirou thì bắt đầu giở ra cái khuôn mặt cười khổ kia.
Không có tiếng đáp lại và chính Akira cũng không trông chờ câu trả lời ngay lúc này, mọi người cứ im lặng vậy mà tiếp tục ăn lấy phần của bản thân.
Thật mừng là cô chị họ vô tư của hắn vẫn chỉ đang tận hưởng bữa ăn và vui vẻ xem TV mà thôi.
[Haizz… Phải làm gì với thế giới Fate này đây…] Hắn bất lực thầm nghĩ