0
“Akira – kun đến rồi à. Còn một phần bánh giữ lại cho cậu đấy.”
Ngay khi mở cửa bước vào quán, hắn đã được chào đón với một nụ cười niềm nở.
Sau khi đụng độ bất ngờ với cô nàng senpai kì lạ kia ngày hôm qua thì hôm nay hắn vẫn tiếp túc tìm đến những địa điểm quen thuộc khác của “bản thân” để hiểu hơn về thế giới này.
Có lẽ đối với “bản thân” thì mọi thứ diễn ra như vậy đều là câu chuyện thường nhật nhưng với một linh hồn phải ngủ sâu trong bóng tối suốt 3 năm ròng rã thì những thứ xung quanh đều rất hấp dẫn đối với hắn.
Nguyên một ngày lang thang khắp nơi thì hắn mới chịu bước trên con đường về nhà.
Theo thói quen, vào những ngày nghỉ hắn sẽ đến quán quen để mua một phần bánh ngọt thưởng thức cũng là để tham khảo học hỏi thêm về kĩ năng nấu ăn cho bản thân.
Cánh cửa mà Akira vừa bước vào đó là của một tiệm bánh tên là “Iori” với một người vốn không hảo ngọt cho lắm như hắn nhưng lại mê món bánh ở đây thì có thể hiểu được nó ngon đến nhường nào.
“Hallo, Izumi – senpai. Cảm ơn vì giữ lại cho em nhé, bánh tart trái cây ở quán mình là đỉnh nhất!”
Người vừa mỉm cười đón hắn là một senpai trong trường và cũng coi như là bạn bè từ lâu với hắn. Anh ta có dáng người khá mảnh khảnh với làn da nhợt nhạt, mái tóc đen rối bù và dài tận gáy kia làm mờ đi đôi mắt màu xanh thẳm đẹp đẽ của ảnh.
[Miyamura Izumi] Một chàng trai có vẻ ngoài khá u ám nhưng thực sự tính cách của anh ấy rất thân thiện. Từ khi trở thành khách quen của quán thì hắn đã có thể nói chuyện nhiều hơn với ảnh và tính cách cả hai cũng rất hợp.
Izumi – senpai không đáp lại lời khen ngợi quá đà của hắn mà chỉ cười nhẹ nhàng và lấy phần bánh tart được để dành lại đó lên dĩa và đặt lên trên quầy.
“Bản thân” hắn thường sẽ ghé tiệm vào buổi chiều muộn sau những buổi tập kiếm hoặc cung, ngồi ăn bánh uống trà ngắm cảnh một hồi rồi mới về nhà lo bữa tối.
Cuộc sống như vậy thì còn đòi hỏi gì hơn nữa!
So sánh với kiếp trước chỉ luôn chiếc máy tính cùng bốn vách tường ngột ngạt đó khiến hắn hiện tại càng trân quý hơn cuộc sống mới này.
“Nhanh chân lên Kobato – kun, nghe nói ở đây có bánh tart cực kì ngon đấy. Mà giờ này rồi không biết có còn không nữa.”
Một giọng nói của một nữ sinh nghe có vẻ rất nhỏ nhẹ vang lên đối lập với cái đẩy cửa mạnh mẽ cùng tiếng bước chân chạy dồn dập kia.
“Chờ một chút Osanai – san, đừng nên đẩy cửa mạnh như vậy chứ.”
Theo sau là một giọng nói trầm ổn của một cậu con trai, chỉ nghe được giọng nói cũng có thể nhận ra đây là một người khá tự tin vào bản thân cùng với một sự điềm tĩnh kì lạ.
Akira ngoái nhìn về phía cửa thì thấy rõ là một cặp đôi (?) với cô gái nhỏ bé đáng yêu cùng chàng trai cao ráo điển trai.
Thanh xuân thật tốt, nhìn đôi trẻ vui vẻ cùng nhau đi hẹn hò thế kia khiến hắn không khỏi cảm thán.
Tính ra bản thân cũng không hề xấu chút nào nếu không nói là thực sự có thể coi là đẹp mã, tính cách cũng tốt (?) cũng đủ thông minh để luôn đứng top, nhưng chẳng hiểu sao kiếp trước 25 năm cùng kiếp này 16 năm vẫn chưa có mối tình nào.
Ngay cả Izumi – senpai đang cùng hắn ngắm nhìn cặp đôi gà con trước mặt kia cũng đang trong mối quan hệ mập mờ với Hori – senpai.
“A. Là Quái vật – san!”
Ngay khi hắn còn đang đau lòng cho bản thân thì tiếng hét tưởng như thất thanh nhưng lại nhỏ nhắn đến kì lạ kia vang lên.
Cô nhóc với thân hình thấp bé không hiểu sao vừa nãy còn đang hớn hở đi nhanh đến quầy bánh thì đã nhanh chóng nhảy vòng lui và nấp sau cậu bạn trai kia.
Dấu chấm hỏi nhảy ra, hắn có thể nhận biết được câu vừa rồi là nói hắn nên hẳn là người quen. Lục lọi là kí ức một giây sau hắn mới nhận ra hai người này là ai.
“Ồ. Là Cáo – Kobato cùng Sói – Osanai đây mà!”
“Thật lâu lắm mới gặp lại. Cũng được một năm rồi nhỉ? Vẫn khỏe cả chứ!”
Theo kí ức thì hai cô cậu trước mắt là kouhai thời sơ trung của hắn, tất nhiên là không thân thiết nhiều đến mức sau khi tốt nghiệp vẫn duy trì liên lạc nên một năm rồi chẳng gặp nhau lần nào.
“Ái chà, xem ai đây nhỉ? Akira – senpai, thật vui vì có thể gặp anh ở đây. Chúng em vẫn khỏe lắm ạ.”
“Mà nhân tiện thì senpai có thể đừng dùng những biệt danh kì quặc kia được không ạ? Bọn em bây giờ chỉ là những [tiểu thường dân] bình thường thôi.”
Cậu con trai dù lúc đầu có phần hơi ngạc nhiên nhưng sau đó cũng đã mỉm cười đầy tự tin đáp lại hắn.
Là một tông giọng tự tin thoải mái ấy, dù là đối với một người có khả năng uy h·iếp đến cậu ta nhưng vẫn có thể điềm tĩnh đáp lại. Chàng trai này là một người khá mạnh mẽ đấy.
“Bỏ qua cái [tiểu thường dân] kì lạ mà anh dám chắc hai đứa sẽ không thể đạt nổi kia đi.”
“Chúc mừng hai đứa đỗ vào trường anh nhé. Chúng ta lại là senpai – kouhai một lần nữa rồi.”
Thực lòng mà nói thì hiện tại Akira cũng rất vui vẻ khi gặp những người “quen biết” như vậy, dù có khả năng bị lộ chân ngựa nhưng nó khiến hắn có cảm giác mình đang thực sự sống ở thế giới này.
Nhìn qua chiếc đầu nhỏ nhắn đang ló ra đánh giá hắn kia khiến Akira cảm thấy những mỗi quan hệ của hắn cũng khá tốt đấy chứ, toàn là những người tốt bụng dễ thương.
Cô bé kia dường như đang đấu tranh giữa việc đến mua bánh và tránh xa “Quái vật” thì phải, bây giờ cô nàng cứ thập thà thập thò sau lưng của chàng trai.
“Để chúc mừng thì anh mời hai đứa bữa hôm nay nhé.”
“Mới vừa rồi Osanai bảo muốn ăn bánh tart phải không? Đây là phần cuối cùng rồi đấy!”
Nhận lấy dĩa bánh từ Izumi – senpai, hắn đưa về phía hai đứa kouhai như đang khoe khoang.
Ngay khi nhìn thấy chiếc bánh tuyệt đẹp cùng mùi hương ngào ngạt kia, đôi mắt của Osanai như tỏa sáng bắn ra những ánh sao đâm thẳng vào dĩa bánh đó.
Nhanh chóng thoát khỏi sau lưng của Kobato, cô nàng đi đến phía hắn và mắt vẫn dính chặt vào chiếc bánh tart ngon lành đó như một con zombie thèm thịt người vậy.
C·ướp luôn dĩa bánh trên tay Akira, cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu này ngước lên:
“Đồng ý!”
*****
“Cảm ơn Akira – senpai đã mời ngày hôm nay. Bọn em xin phép về ạ.”
“Mà senpai hãy nhớ đừng gọi bằng những biệt danh kì lạ đó nữa nhé.”
“Hẹn gặp lại!”
Hắn đứng nhìn hai cô cậu đang đi khuất dần về phía xa kia.
Mặt trời đã dần tắt rồi, hoàng hôn chiếu rọi một màu đỏ khắp bầu trời khiến cho khung cảnh thêm mấy phần lãng mạn.
Dặn dò hắn đừng gọi bằng những biệt danh đó nhưng rõ ràng trước khi rời đi cô nhóc Osanai vẫn trốn ở sau và gọi hắn là “Quái vật – san” rồi mới chạy đi.
Xoay người, hắn cũng nhanh chóng đi bộ về phía nhà của mình cách đây không xa.
Làn gió buổi chiều tà đã có chút lành lạnh kia lả lướt qua những tán cây bên cạnh, hiện tại mọi thứ vẫn yên bình nhẹ nhàng như vậy khiến hắn cả ngày hôm nay cứ như đang đứng giữa hiện thực và kì ảo vậy.
Ngẫm nghĩ lại về mấy ngày nay của bản thân, Akira cảm giác như mình đã trải qua tận mấy chương truyện luôn rồi vậy.
Từ khi linh hồn tỉnh dậy sau gần 3 năm chìm đắm trong bóng tối.
Sau đó chạy bộ gặp cảnh tượng định mệnh với cô nàng nữ chính mờ nhạt, Katou Megumi.
Sau đó thì đến luyện kiếm và gặp Matou Sakura, buổi trưa ngồi ăn cùng nhau với cả Emiya Shirou và Fujimaru Taiga onee – san.
Đi dạo Akihabara thì gặp phải Kasumigaoka Utaha – senpai.
Đến tiệm bánh của Miyamura Izumi – senpai thì gặp phải hai nhóc kouhai Kobato Jogoro cùng với Osanai Yuki.
Đối với những người vốn ở thế giới này thì có thể là bình thường nhưng là một linh hồn đến từ một thế giới khác đã phải đau khổ xuốt 3 năm kia đột nhiên lại gặp những người mà vốn dĩ chỉ trong tưởng tượng thì nó là một cảm giác rất đặc biệt.
Ngày mai cũng là ngày khai giảng năm học mới rồi, không còn thời gian nhiều cho việc thích ứng thế giới kì lạ này cho hắn nữa.
Ít nhất thì hiện tại mối lo duy nhất của Akira có lẽ chỉ là tuyến trình của Fate trong thế giới này, nếu [Cuộc chiến chén thánh lần thứ năm] xảy ra thì không biết mọi thứ sẽ trở nên như thế nào nữa.
Đó là còn chưa kể bản thân hắn cũng liên lụy khá nhiều trong mối quan hệ với những nhân vật chính trong Fate.
Còn cả những người khác như Megumi, Utaha, Eriri, Tomoya và cả Izumi, Hori, Kobato, Osanai, … Rất rất nhiều người bình thường khác mà hắn chẳng hề muốn bọn họ bị c·hết bởi một vụ [rò rỉ khí gas] hay [s·át n·hân đâm vào tim] nào đâu.
Mà đây chỉ là những gì hiện tại hắn biết đến mà thôi, đảm bảo với cái thế giới hỗn loạn với đầy những thế giới khác nhau dung hợp lại như thế này thì chắc chắn còn những thứ tiềm ẩn trong đó.
Sống lại một đời thôi mà sao lại khó khăn thế này!
Akira vốn dĩ khi được đến Yui và biết rằng bản thân có thể tránh c·ái c·hết và xuyên qua thời không thì đã tự ảo tưởng một cuộc sống tươi đẹp muôn màu sắp đến nữa đấy.
Haizz… Mặc kệ vậy, được bước nào hay bước nấy, hắn chậm rãi về nhà.
…
Nhưng cũng chính lúc này, ở nơi mà hắn không hề nhận ra có một ánh mắt nào đó đang quan sát từng nhất cử nhất động của hắn…
Người bị quan sát thì lại chỉ đang nghĩ vẫn vơ:
[Thật là rắc rối quá đi. Chẳng biết nên làm gì giữa việc sống một cuộc sống bình thường hay là tham gia vào một cuộc chiến siêu nhiên để ngăn chặn bi kịch nữa.]