Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vua Phá Hoại
Unknown
Chương 42: Một chút nữa thôi
nhưng khi cả hai nắm đấm sắp sửa v·a c·hạm vào nhau, đột nhiên Trần Lăng cúi người xuống.
Hắn cố ý tránh né đi đòn này của đối phương, cố gắng dùng một động tác vồ ếch chụp vào cánh tay của tên sát thủ.
Tên sát thủ còn đang bất ngờ vì động tác của Trần Lăng, còn đang định đẩy đối phương ra thì đối phương đã nhảy lên một cái.
Hai bàn tay của Trần Lăng bám chặt vào tay Phải của gã, lộn người nhảy lên một cái, quay một vòng.
Hoá ra đòn vừa rồi của Trần Lăng chỉ là hư chiêu, quả thực hắn không ngốc đến nỗi vừa bị đối phương đánh nát tay phải một cách dễ dàng lại muốn thử thêm lần nữa.
Một lần bị đánh nát cánh tay đối với hắn đã là quá đủ.
Tay phải bị soắn lại, từng thớ thịt và khớt xương ở cảnh tay bị kéo ra chuyền đến cảm giác đau đớn.
Bị Trần Lăng bất ngờ ra đòn hiểm tên sát thủ đã nhìn ra được nếu này đắc thủ, cánh tay phải của hắn chắc chắn bị phế.
Lúc này còn đang ôm lây tay đối phương mà lộn vòng trên không, chỉ cần một chút nữa thôi là Trần Lăng có thể bẻ gãy cảnh tay của kẻ này, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy khoảng cách giữa mặt hắn và mặt đất càng này càng gần.
"Bộp"
Tình thế cấp bách, biết được nếu Trần Lăng quay được một vòng trên tay của hắn, thì mọi chuyện đã muộn, tên sát thủ nhanh chóng ngã người ra đất, kéo theo cả Trần Lăng.
Còn đang ôm chặt cánh tay của tên sát thủ, Trần Lăng bị đối phương thế ngã, đập mặt xuống mặt đất.
Nhưng hắn vẫn như một con dã thú, không chịu buông ra cánh tay của đối phương.
Gồng mình dùng hết sức bình sinh, nếu như đã không thể dùng động lực của cơ thể để phế tay của tên sát thủ, vậy thì Hắn liền dùng sức lực của chính mình.
Nhưng cách này đem lại rất nhiều đau đớn.
Nhưng kẻ đau đớn không phải là tên sát thủ, mà kẻ chịu khổ lại chính là hắn.
...
Sau khi cùng Trần Lăng ngã ra đất, tên sát thủ muốn vùng vẫy tay phải của mình ra khỏi ma trảo của Trần Lăng.
Nhưng Trần Lăng đây giờ lại như một con c·h·ó điên, kìm chặt lại tay phải của tên sát thủ, còn chân của hắn thì không ngừng đạp loạn, có lúc còn đạp vào mặt của của đối phương.
Mặc dù đang bị một tên điên không ngừng gồng mình muốn phế cánh tay của hắn, nhưng tên sát thủ vẫn rất là bình tĩnh.
Lúc này hắn nhìn ra Trần Lăng đang quay lưng về phía mình, lộ ra rất nhiều sơ hở.
Hắn tức giạn giơ lên nắm đấm, không ngừng đánh về phía người của Trần Lăng.
Giữa gò đất lúc này là hai đên đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất, một kẻ thì dám chặt vào tay của người kia, kẻ còn lại thì không ngừng đánh vào lưng, mạng sườn của hắn.
Bị liên tục từng đợt trọng quyền đánh vào người, Trần Lăng cảm thấy được từng khớp xương của thân thể đang bị đánh gãy, nhưng cảm giác đau đớn lại không làm giảm đi chiến ý của hắn, là càng khiến hắn trở lên điên cuồng.
"A A A"
Chỉ thấy hắn hét dài lên mộng tiếng, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, oằn mình cong cong như con tôm, hai chân đạp vào mặt của tên sát thủ, dùng hết sức bình sinh.
Nhìn thấy cử động của Trần Lăng, cảm giác cánh tay sắp bị bẻ gãy càng ngày càng rõ ràng, tên sát thủ càng ngày càng gấp, trọng quyền đánh vào người Trần Lăng càng ngày càng gấp.
Từng đợt quyền kích đánh vào người làm cho xương và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của Trần Lăng như lộn tùng phèo, cảm giác như xương sườn bị nghiền thành bột phấn, còn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g bị ném vào máy nghiền thịt mà nghiền thành bột nhão.
"Tạch Tạch."
Nhưng Trần Lăng còn chưa kịp bẻ gãy tay của tên sát thủ, thì một âm thanh như tia lửa điên đã vang lên.
Trần Lăng chỉ cảm thấy cơ thể mình như bị giật điện mà thoát lực, có một cảm giác nhoi nhói từ cột sống truyền đến, chơ thể mất đi quyền khống chế buông ra tay của tên sát mà ngã xuống mặt đất.
Sau khi nhìn thấy tên điên còn đang điên cuồng còn muốn phế đi bàn tay của hắn ngã xuống đất hai tay vẫn còn ôm chạy tay phải của hắn, tên sát thủ liên nhanh chóng nhìn về phía tiếng s·ú·n·g nổ ra.
Chỉ thấy một vị nữ cảnh quan để tóc ngắng, đang cầm lên một khẩu s·ú·n·g bắn điện cầm tay mà chĩa về phía Trần Lăng.
Người vừa nổ s·ú·n·g là Bảo Lam.
Nàng vừa nghe được đồng nghiệp đưa ra vị trí phát hiện thấy nghi phạm, liền cực tốc tiến đến.
Vừa đến nơi đã nhìn thấy hai người đàn ông còn đang vật lộn trên mặt đất.
Lúc nàng còn giờ nên s·ú·n·g điện lên mà quát Trần Lăng ngừng tay.
Nhưng hai người này hình như còn đang trong cơn say máu, không hề nghe thấy tiếng của nàng.
Bất đắc dĩ, Nàng liền nhanh chóng dút ra s·ú·n·g bắt điện, nhắm thẳng lưng của đối phương mà bắn.
Sau Khi nhìn thấy Trần Lăng đã nằm bất động trên mặt đất, nàng mới nhanh chóng tiến đến, lấy ra còng tay khoá lại hai chân và hai tay của hắn.
"Anh có bị thương ở chỗ nào không?." Bảo Lam vừa làm việc, vừa nhìn về phía tên sát thủ hỏi.
Tên sát lúc này cũng đứng nguyên tại chỗ mà ôm lấy tay phải, ánh mắt có phần tán thưởng Bảo Lam, nếu nàng ra tay chậm một chút nữa thôi, có lẽ cái tay này của hắn đã không giữ được.
Từng thớ cơ thịt trên cánh tay vẫn còn run lẩy bẩy, trong lòng giận mắng Trần Lăng là con c·h·ó điên.
Sau khi nhìn thấy Bảo Lam đã khá lại chân tay của Trần Lăng, tên sát thủ mới bắt đầu nói.
"Cảm ơn đồng chí Bảo Lam, thiếu chút nữa thôi là cánh tay của tôi bị tên cuồng đồ này phế bỏ rồi."
Vừa nói hắn vừa nắn bóp tay phải của mình, thể hiện ra đau đớn, trên người cũng toàn là huyết dịch bị bắt vẩy lên bộ cảnh phục nhìn rất là quỷ dị.
Nhưng chỗ máu này, phần lớn cũng là từ Trần Lăng mà ra.
"Anh là.?" Bảo Lam nghi hoặc, nàng quen biết nhân viên cảnh sát ở Long Thành cũng rất nhiều, nhưng vị cảnh quan này nàng vẫn chưa từng gặp mặt bao giờ, mà đối phương lại biết tên của mình làm nàng hơi bối rối.
Còn chưa biết đáp lại thế này, đã thấy tên sát thủ mặc cảnh phục đã móc ra từ túi quần của mình một bộ huy hiệu cảnh sát đưa lên trước mặt nàng.
"Đồng Chí Lôi Phi Long, từ đội truy nã đặc biệt."
Sau khi nhìn thấy cảnh hiệu, Bảo Lam liền gật đầu một cái, nàng cũng từ được cấp trên thông báo là có người ở đội truy nã đặc biệt đến giúp đỡ.
chắc hẳn đối phương cũng nhìn qua hồ sơ của đội cảnh sát tham gia nhiệm vụ lần này, vì vậy người này biết tên của nàng cũng là bình thường.
Đội Truy Nã Đặc Biệt, là một tổ cảnh sát từ trung ương thành lập, chuyên giải quyết đến những vẫn đề đặc biệt, với những cá nhân đặc biệt. ví dụ như "Võ Giả"
Xem xét thấy Trần Lăng không có dấu hiệu nào của một kẻ phạm tội thông thường, cảnh trưởng đã thông bao lên trung ương, mong muốn có người đến giúp một tay.
Cái này cũng giải thích được hiện trường đầy cảnh chiến đấu này, thành viên đội truy nã đặc biệt, cũng không phải người bình thường.
"Thì ra là đồng chí Lôi, anh làm sao phát hiện phát hiện ra nghi phạm." Bảo Lam cười hỏi.
"À, tôi đi theo xe lửa, phát hiện có người mở cửa nhảy ra ngoài, liền một mực đuổi theo sau, không ngờ thật sự là nghi phạm."
"Tên này cũng không phải kẻ bình thường, mà ra tay lại cực kỳ ngoan độc, may mà có đồng chí hỗ trợ, nếu không ngay cả tôi cũng để lọt mất gã."
Bảo Lam nghe thấy đối phương nói vậy, liền nhìn qua hiện trường có rất nhiều cây cối bị đánh gãy, cảm thấy Trần Lăng dúng là một kẻ nguy hiểm, liền chạy đến chỗ hắn, cho thêm mấy đợt còng tay, làm xong, nàng mới thở phào một cái, tiến về phái Lôi Phi Long.
"Nhìn người anh như vậy, không có bị thương nặng chỗ nào chứ?" Bảo Lam cầm vào tay phải của đối phương, tỏ vẻ quan tâm.
"Ha ha, không có việc gì, không có việc gì." Lôi Phi Long lần đầu được khác phái quan tâm, mặt hắn đỏ lên, rút tay lại.
Bảo Lam cũng thấy cử động của mình có chút lỗ mãng, cũng vội vàng rụt tay lại.
Thời gian xấu hổ cũng không trôi qua bao lâu, khoảng mấy phút sau, mấy chiếc xe trực thăng bay đến đậu trên cánh rừng, từng đợn sĩ quan đặc nhiệm s·ú·n·g ống đấy đủ đu dây xuống mang Trần Lăng đi.