Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 5: Sa lầy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Sa lầy


Gemini Warden đ·ã c·hết, Lumiere bước nhanh tới vị trí nơi cô gái đang ngồi gục, đôi mắt lắp đầy bởi nỗi buồn, nhìn xuống t·hi t·hể của Mystic Accelerator No.8 - Campell Amerisa. Không để lãng phí thêm thời gian, Lumiere quỳ xuống cạnh và nhẹ nhàng đặt tay lên ngực của Campell.

“Chẳng ai quan tâm,” Lumiere đáp cụt ngủn, rồi quay mặt về phía Zone C. Cảnh tượng đằng xa, nơi sự yên bình đang được dựng nên tới một mức giả tạo, khiến nỗi lo của cậu nặng nề hơn. “Đây không phải là chiến thắng dễ dàng. Có thứ gì đó đang đợi chúng ta ở đó.”

Cô gái dường như muốn đẩy anh ta ra khỏi xác của vị chiến binh đáng kính nhưng vì v·ết t·hương quá nặng nên cô không thể làm bất cứ điều gì, cô gượng ép hơi thở của bản thân để thì thào những câu nói trách cứ ân nhân vừa cứu mạng mình.

[Chrono Shield - Kích hoạt]

Anh chậm rãi đưa bàn tay phủ đầy linh tố, khẽ áp lên ngực Campell như một lời tạm biệt lặng thầm. Sau đó, Lumiere đưa tay vào sâu trong lòng ngực Campell như tìm kiếm một thứ gì đó. Những động tác của anh có vẻ chăm chú và cẩn thận, như thể anh đang xử lý một điều gì đó rất quan trọng và mong manh.

“Thì không ai trong số chúng ta còn sống để sửa chữa sai lầm.” Lumiere kết thúc lời của Vasto bằng một giọng trầm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lumiere vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đôi mắt không rời khỏi Campell, nhưng giọng nói của anh có chút dịu dàng khi đáp lời: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đợt pháo kích của Emilia và Rias đã kết thúc, thưa chỉ huy. Zone B giờ chỉ còn là bình địa, quân ta có thể tiến vào và chuẩn bị công phá Zone C – nơi mà pháo của hải quân không thể bắn tới,” Sonia nhanh chóng báo cáo tình hình, giọng điệu đầy tự hào khi nhìn thấy sức mạnh hủy diệt mà họ vừa phô bày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vasto đứng lặng, mắt chăm chú nhìn Lumiere, người bạn thân và cũng là chỉ huy của mình. Thái độ của Lumiere không giống thường ngày – không phải là sự điềm tĩnh và quyết đoán quen thuộc, mà là một vẻ bồn chồn khó che giấu. Điều đó khiến lòng Vasto dấy lên nỗi bất an.

Vasto im lặng một lúc, rồi gật đầu chậm rãi. “Nếu cậu chắc chắn, tôi sẽ ở bên cậu. Nhưng hãy nhớ, nếu chúng ta sai...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời nói bị cắt ngang như nhát dao cứa vào lòng kiên nhẫn của Lumiere. Cậu ném bộ truyền tin xuống nền tuyết. Hét lớn:

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Sonia đã không còn là chiến binh hấp hối như trước. Cô ngồi đó, một người con gái với mái tóc trắng xõa dài, được mệnh danh là người đẹp nhất trong các quân đoàn, và giờ đây đã mang trong mình sức mạnh của một Mystic Accelerator.

“Vasto, rời khỏi đây ngay,” Lumiere nói, giọng thấp nhưng mạnh mẽ. “Mang theo bảy ngàn quân tinh nhuệ nhất từ ba quân đoàn và dùng kỹ năng tốc dịch của cậu để dịch chuyển họ về căn cứ ngay lập tức. Tôi có linh cảm rằng đây không phải là chiến trường thực sự. Zone C chỉ là cái bẫy. Kẻ thù đang kéo chúng ta vào một kế hoạch mà chúng đã sắp đặt từ trước.”

“Đây là lõi linh tố của Campell. Sau khi một Mystic Accelerator c·hết, toàn bộ linh tố của họ sẽ hóa thành tinh thể như thế này. Cô hãy nhận lấy nó, Sonia. Linh tố của Campell sẽ giúp cô kế thừa sức mạnh của anh ấy. Tinh thể sẽ truyền qua và hợp nhất với linh tố của bản thân cô, tạo nên Mystic Accelerator kế thừa.

Antartika Point - Căn cứ Alsma - Ranh giới giữa Zone A & Zone B - 9:00 Sáng

“Lumiere, giờ tôi đang bận,” Hayato ngắt lời, giọng khô khốc xen lẫn âm thanh kim loại v·a c·hạm từ phía bên kia. “Tôi sẽ xem xét sau.”

“Khốn nạn! Họ không nghe!”

Mystic Accelerator No.8, Campell Amerisa, khẽ gật đầu. “Kẻ thù đã suy yếu đáng kể. Chiến thắng cho nhân loại đang đến rất gần. Gửi tin cho Lumiere và Hayato, bảo họ sẵn sàng tiến công. Quân ta sẽ dẫn đầu, dọn đường vào Zone C. Đồng thời, thông báo cho các cánh quân khác về hành động này.”

Lumiere lặng lẽ lắc đầu, rồi không nói thêm gì. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Sonia và đặt viên linh thạch vào đó. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng nhưng kiên quyết, như đang truyền đến cô sức mạnh để vượt qua giây phút này. Khi Sonia vẫn còn do dự, Lumiere dùng tay mình siết chặt những ngón tay của cô quanh viên tinh thể, nhẹ nhàng nhưng vững chắc.

“Campell, có điều không ổn!” Lumiere nói qua bộ truyền tin, giọng cậu căng thẳng. “Mọi thứ đang quá dễ dàng. Đây là pháo đài cuối cùng của Alsma. Anh không thấy gì bất thường sao?”

“Tại sao lại là tôi? Tại sao cậu không để tôi c·hết cùng Campell? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?!” Sonia gần như bật khóc, giọng nói đầy tuyệt vọng và oán trách, vang lên trong không gian. Cô quay sang Lumiere, đôi mắt chứa đựng nỗi đau và sự giận dữ, một lần nữa trách móc anh vì những gì anh đã làm.

“Nhanh lên, Vasto! Khiên vẫn chưa đóng hoàn toàn, cậu phải đi ngay! Nhanh lên, quay về căn cứ!” Lumiere gào lên trong sự cuồng loạn, lần đầu tiên để lộ vẻ sợ hãi mà anh luôn che giấu.

Sonia nhìn thấy cử chỉ đó, mắt cô mở to trong nỗi kinh hoàng, không hiểu anh định làm gì. Cô cố gắng kháng cự, muốn ngăn cản, nhưng cơ thể b·ị t·hương quá nặng khiến cô chẳng thể nào di chuyển. Giọng nói của cô yếu ớt, đứt quãng trong tuyệt vọng:

“Anh…Anh tính làm gì vậy ?” Cô gái gắng gượng, hỏi.

“Cái quái gì đang xảy ra!” Vasto kinh hoàng thốt lên khi bức tường năng lượng khổng lồ - một phần của Chronosphere bảo vệ loài người - bắt đầu hình thành, kéo dài giữa ranh giới của Zone A và B.

“Hãy im lặng và giữ chút hơi tàn đó cho bản thân đi Sonia, thân là đoàn trưởng quân đoàn bảy mà giờ lại hấp hối bởi một vết đâm đơn giản thế này, Campell sẽ thất vọng về cô lắm, hãy chờ chút, tôi sắp lấy được nó ra rồi” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba mươi phút trước…

Chương 5: Sa lầy

Một lát sau, anh từ từ rút tay ra, trong lòng bàn tay là một viên tinh thể hình trụ phát sáng màu lam. Ánh sáng ấy dịu dàng nhưng cũng mang theo sức mạnh lớn lao. Lumiere nhìn Sonia, ánh mắt chân thành.

“Lumiere…” Vasto lùi lại nửa bước, nhìn chằm chằm vào người bạn của mình. “Cậu có chắc không? Có No.7, Jiryuu Asakusa, cùng Valera và hai ngàn quân tinh nhuệ đang phòng thủ ở căn cứ. Nếu chúng thực sự t·ấn c·ông căn cứ, họ thừa sức cầm chân địch cho đến khi chúng ta kịp trở lại.”

Phản hồi của Campell chỉ là một tiếng thở dài chán nản. “Lumiere, tôi không có thời gian cho những phỏng đoán thiếu cơ sở của cậu. Kẻ địch đã tan tác, cậu chỉ cần làm đúng phận sự của mình. Tiến vào Zone C ngay theo kế hoạch. Hết chuyện.” Giọng nói lạnh nhạt của anh ngắt kết nối trước khi Lumiere kịp đáp trả.

Nhưng Vasto vẫn giữ mình trong khuôn khổ của một người lính. Cậu quay lại, giơ tay ra hiệu, chuẩn bị truyền lệnh. “Ba quân đoàn! Chuẩn bị tinh thần cho trận chiến cuối cùng này. Hãy—”

Giây phút đó, sự hoài nghi len lỏi vào tâm trí mọi chiến binh còn sống trên chiến trường. Họ không hiểu điều gì đang diễn ra, và nỗi kinh hoàng bủa vây họ như một cái bóng c·hết chóc. Vasto, không kịp suy nghĩ thêm, “Từ Atheria’s Valori đến Không Thời vị diện: Tốc dịch” mang theo bảy ngàn quân tinh nhuệ thoát khỏi vùng tử địa trước khi lớp khiên đóng lại hoàn toàn.

Lời nói bị ngắt quãng khi Lumiere bất ngờ đặt tay lên vai cậu, siết nhẹ. Ánh mắt anh nghiêm trọng, như muốn phá vỡ mọi sự chống cự.

“D-D-Dừng lạ-i... lại đ… đừng, L-Lumi…ere!”

Campell dẫn quân tiến vào Zone B, nơi giờ đây chỉ còn là những đ·ống đ·ổ n·át. Đất đá vỡ vụn, hòa lẫn với mảnh giáp kim loại của những kẻ phòng thủ xấu số. Đoàn quân loài người bước đi trong sự tự mãn, mỗi bước chân như đạp lên lời tuyên bố chiến thắng đã gần kề. Nhưng ở phía xa, Lumiere đứng nhìn cảnh tượng này với đôi mắt hằn lên sự lo lắng.

Cậu nghiến răng, quay sang kết nối với chỉ huy của cánh quân còn lại - Mystic Accelerator No.6 Hayato Asakusa. “Hayato, chúng ta có vấn đề lớn! Địa thế của Zone C không phù hợp cho một cuộc t·ấn c·ông ồ ạt, và tôi nghi ngờ…”

Vasto, đứng ngay bên cạnh, nhíu mày khi nhận thấy sự căng thẳng trong từng cử chỉ của đồng đội. “Lumiere, chuyện gì vậy? Cậu vừa nói gì với Campell và Hayato?”

Đồng thời, anh đặt tay lên thanh kim loại đang cắm sâu vào hông cô, truyền linh tố để từ từ rút nó ra mà không gây thêm đau đớn. Cùng lúc đó, tiếng "rắc" vang lên – âm thanh của viên tinh thể bắt đầu nứt vỡ, ánh sáng màu trắng lấp lánh tỏa ra, rực rỡ hơn bao giờ hết. Ánh sáng ấy bao phủ lấy Sonia, chữa lành những v·ết t·hương trên cơ thể cô, máu ngừng chảy, và luồng linh tố mạnh mẽ tràn ngập không gian xung quanh.

“Họ sẽ không đủ sức chống lại đâu. Kẻ thù đã tiên liệu trước mọi việc. Chúng ta cần làm điều gì đó ngoài dự tính của chúng. Đi ngay đi, Vasto – trước khi quá muộn.”

Tuy nhiên, cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với nguồn năng lượng khổng lồ vừa nhận. Sức lực đã cạn kiệt, cô ngã xuống, kiệt sức nhưng an toàn, chờ đợi thời gian hồi phục.

“Hãy bình tĩnh, Sonia. Campell sẽ không muốn cô phí sức vào lúc này. Anh ấy đã ra đi, nhưng tôi có thể cứu lấy di sản cuối cùng của anh ta. Cô sẽ hiểu ngay thôi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 5: Sa lầy