0
Tiếng gió gào rú, mang theo mùi kim loại và khói lửa, phủ khắp chiến trường. Những chiến binh loài người đứng thành hàng, áo giáp loang lổ nhưng sự hiện diện của họ rực lên giữa biển lửa như những vì sao thách thức màn đêm.
"Giữ vững đội hình!" Razor Wardenholf ra lệnh, giọng oai dũng vang vọng khắp hàng ngũ, át cả tiếng ầm ầm của đại binh Gemini Warden đang ập đến từ mọi hướng. Ông đứng đầu đội hình, áo choàng đen tung bay như ngọn cờ, đôi mắt nhìn qua từng khuôn mặt của những người lính theo sau. "Đây không phải là lúc sợ hãi! Hãy nhớ - chúng ta không chiến đấu cho sự sống, mà để nhân loại mãi trường tồn!"
Lời nói của ông như một cú nổ châm ngòi ngọn lửa trong lòng mọi người. Một chiến binh trẻ nắm chặt thanh Bạch Quang Kiếm của mình, ánh sáng từ lưỡi kiếm phản chiếu lên khuôn mặt căng thẳng với ý chí không thể vỡ vụn.
"Vì nhân loại!" Razor hét lớn, giọng ông như lưỡi búa đập nát bức tường của sự tuyệt vọng.
"Vì nhân loại!" Hàng ngàn giọng nói đồng thanh vang lên, hòa lẫn với tiếng gió, tiếng sấm của chiến trường. Những khẩu Lôi Quang Pháo trên tay các xạ thủ phát ra tiếng lách cách khi được nạp đầy năng lượng. Xạ thủ xếp thành ba hàng - hàng trước quỳ gối, hàng giữa ngồi và hàng sau đứng thẳng, mỗi người sẵn sàng với ánh mắt không chút do dự.
"Khai hỏa!"
Tiếng cò súng vang lên đồng loạt, tạo thành một giai điệu hỗn loạn nhưng kỳ lạ thay, cũng trật tự một cách hoàn hảo. Những tia chớp xanh lao đi xé nát không khí, đâm xuống đội hình quân địch.
Phía trước, những chiến binh cận chiến đứng như những bức tượng đồng, hai tay siết chặt kiếm, hướng thẳng về phía quân thù đang ập đến. Một chiến binh lớn tuổi nhìn đồng đội bên cạnh, nhếch mép cười: "Coi nào, đừng cứng đờ như vậy. Cái c·hết chẳng phải chuyện mới mẻ đâu."
"Nhưng... đây là trận cuối cùng của chúng ta, đúng không?" Người trẻ hơn hỏi, tay run nhẹ trên chuôi kiếm.
"Thì sao? Làm nó thật đáng nhớ!" Ông lớn tuổi bật cười, rồi bước lên trước khi kẻ địch chạm đến.
Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên, thanh Bạch Quang Kiếm đầu tiên chém ngang giáp của tên Gemini Warden, phát ra t·iếng n·ổ lớn khi lớp vỏ dày bị xé toạc. Từng nhát chém là một bản nhạc của sự hủy diệt, từng tiếng hét là bài ca của sự thách thức.
Các xạ thủ phía sau không nghỉ tay. Những khẩu Lôi Quang Pháo nhanh chóng được chuyển đổi thành Lôi Quang Tiễn, những mũi tên lấp lánh ánh sáng được bắn lên bầu trời, tạo thành cơn mưa rực rỡ. Chúng rơi xuống, đâm vào đội hình đối phương và p·hát n·ổ thành những vòng sáng, cuốn bay cả một góc chiến trường.
"Giữ vị trí!" Razor hét lên lần nữa khi hàng ngũ bắt đầu chao đảo.
Dù quân địch tràn ngập như cơn lũ, từng binh sĩ loài người vẫn chiến đấu không ngừng, mỗi cái ngã xuống đều là một cột mốc của lòng kiên cường. Razor, vừa diệt địch, vừa quan sát trận hình, như ngọn hải đăng cho toàn quân nhân loại ở đấy.
Ông thì thầm, như nói với chính mình: "Nếu đây là cái giá để nhân loại được nhớ đến, thì hãy để máu ta trả trước."
Khói lửa cuồn cuộn nhấn chìm chiến trường, mùi máu tanh xộc thẳng vào từng hơi thở. Tiếng thép v·a c·hạm vang lên không ngừng, hòa quyện với tiếng hét xé tai của binh lính loài người và tiếng gầm gừ của quân Gemini.
"Đội hình giữ chặt! Không được để khoảng trống!" Một chiến binh hét lên giữa âm thanh hỗn loạn, giọng anh khàn đặc, mệt mỏi.
Những người ở phía trước lần lượt ngã xuống. Một binh sĩ trung niên, vai bị xuyên thủng bởi một mũi Điện Lượng Đao, vẫn cố gượng đứng thẳng, đôi mắt mờ dần nhưng môi anh vẫn mấp máy: "Vì nhân loại..."
Ngay lập tức, người phía sau lao lên thay thế, lấp kín khoảng trống bằng cơ thể mình. "Anh sẽ không c·hết vô nghĩa đâu, anh em!" Cậu thanh niên hét lớn, đôi mắt hắc lên ánh lửa c·hiến t·ranh.
Từng dòng máu nóng đổ xuống thấm vào mặt tuyết, làm tan chảy, biến nó thành một thảm đỏ của sự hy sinh. Nhưng không ai chùn bước. Từng giọt máu rơi là một lời thách thức tử thần, từng nhát chém là một tuyên ngôn bất diệt.
"Đội xạ thủ, nạp đạn lần cuối! Khai hỏa!"
Tiếng cò súng vang lên như những tràng pháo cuối cùng của một khúc bi hùng. Đội hình phòng thủ dần bị thu hẹp, nhưng không một ai chịu khuất phục. Một binh sĩ trẻ, cơ thể run lên vì kiệt sức, vẫn đứng vững, nở nụ cười khinh khỉnh. "Đến đây đi, lũ sâu bọ! Ta sẽ đưa từng tên xuống địa ngục với ta!"
Những chiến binh này, họ không chiến đấu cho sự sống còn, mà chiến đấu để chứng minh một điều: nhân loại có thể bị tiêu diệt, nhưng tinh thần của họ sẽ sống mãi, như một lời nhắn gửi cho vũ trụ rằng loài người không bao giờ khuất phục.
Trong màn khói dày đặc, Valera hiện ra như một ánh sáng giữa cơn bão. Áo giáp của cô phản chiếu ánh sáng từ những v·ụ n·ổ, thanh Espada Ropera trong tay cô lướt qua như một vệt bạc c·hết chóc.
"Valera! Coi chừng bên trái!" Một chiến binh hét lớn khi một tên Gemini lao tới từ phía bên.
Cô xoay người, một động tác mượt mà nhưng mạnh mẽ, lưỡi kiếm của cô vẽ thành một vòng cung sáng chói, chém xuyên qua giáp của đối phương. Ánh lửa văng tung tóe, nhưng cô không dừng lại. "Tôi không cần cảnh báo, lo giữ vị trí của cậu đi!" Valera đáp trả, giọng cô pha chút chế nhạo nhưng đôi mắt vẫn tập trung.
Mỗi bước chân của Valera đều như một điệu múa tử thần. Cô lướt qua giữa hàng ngũ kẻ thù, những đường kiếm của cô chính xác như thể đã được định sẵn, mỗi cú vung là một bông hoa máu nở rộ. Quân Gemini cố gắng bắn pháo điện từ, nhưng từng luồng năng lượng phát ra từ thanh Espada Ropera của cô đã vô hiệu hóa chúng trước khi chúng kịp khai hỏa.
"Chúng đang chuyển sang cận chiến!" Một chiến binh hét lên.
"Vậy thì cứ để chúng lại gần," Valera gằn giọng, nụ cười sắc lạnh hiện trên môi. "Tôi sẽ tiễn từng tên một."
Cô xoay người, thanh kiếm trong tay như một tia chớp, đâm thẳng vào một chiến binh Gemini. Những v·a c·hạm giữa Espada Ropera và giáp của kẻ thù tạo ra những tia lửa sáng chói, như thể chiến trường này là sân khấu của cô.
"Valera, đừng quá liều lĩnh!" Một giọng nói khác vang lên từ phía sau.
Cô không đáp, đôi mắt chỉ chăm chăm về phía trước, nơi quân địch đang ùn ùn tiến tới. "Đừng lo cho tôi. Giữ đội hình chặt vào, tôi sẽ không để ai phải lấp khoảng trống của tôi."
Mặc dù bị áp đảo bởi số lượng, Valera và những chiến binh cuối cùng vẫn giữ vững đội hình, như một bức tường sắt thép không thể b·ị đ·ánh gục. Họ chiến đấu không phải vì sự sống, mà để để lại dấu ấn mãi mãi.
"Chúng ta không sống sót khỏi trận này!" Một chiến binh hét lớn, giọng anh rền vang giữa cơn bão lửa.
"Nhưng tên chúng ta sẽ được khắc ghi!" Valera hét lên đáp lại, lưỡi kiếm của cô xé toạc một kẻ thù khác.
Trên nền chiến trường rực lửa, Valera không chỉ là một chiến binh, cô là biểu tượng của sự bất khuất, của ánh sáng trong màn đêm tuyệt vọng. Những đường kiếm tuyệt đẹp của cô không chỉ vẽ lên cơn bão hủy diệt, mà còn thắp sáng hy vọng cho những chiến binh bên cạnh cô.
Trong cơn cuồng phong của lửa và máu, giữa tiếng gầm của kẻ thù và tiếng rít của thép, Razor Wardenholf và Valera Anne Risse sừng sững như hai ngọn hải đăng soi sáng giữa màn đêm bất tận.
Họ không chỉ là những chiến binh, mà là biểu tượng sống cho ý chí bất khuất của loài người. Ánh mắt họ cháy rực, không phải với hy vọng sống sót, mà với khát khao để lại dấu ấn không thể xóa nhòa.
“Lũ giòi bọ. Chúng vẫn cố chống trả.” Ior đứng dậy khi nhìn thấy đoàn quân Gemini Warden đang b·ị đ·ánh trả ác liệt. “Ta sẽ g·iết hắn và kết thúc tất cả!”