Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 41: Cầu xin người đấy tổ tông
Tư Mã Tiêu cúi đầu nhìn vật cưỡi mình nuôi rất nhiều năm, nhưng đầu óc quá ngu xuẩn hoàn toànkhôngtrưởng thành.khôngbiết là nó muốn biểu đạt cái gì, thân thể rối rắm sắp vặn thành bánh quai chèo.
Tư Mã Tiêu cắnmộtngụm ởtrêncổ nàng, cắn đến nàng dãy dụa giống con cá.
Nàng đương trường trượt khỏi ghế dựa, quỳ xuống, “Takhông.”
“Người đâu, Hàn đạo quân, Giác Phong đạo quân!”
Liêu Đình Nhạn phát giác lực đạo trong tayhắnbuông lỏng hơn, lập tức tránh thoát khỏi tayhắn, ôm c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u lão tổ tông hung tàn này, lung tung hôn vài cái, “Ta sai rồi, ta sợ đau,đivề dưỡng thương trước đượckhông, cầu xin người đấy tổ tông!”
Tư Mã Tiêu hoàn toànkhônggiống như lànóiđùa, ngữ khíâmtrầm: “C·h·ế·t ở trong tay ta còn tốt hơn so với c·h·ế·t ở trong tay những người khác.”
Liêu Đình Nhạn treo ởtrênngườihắn, duỗi tay ôm cổhắn, cả người thả lỏng mà nằm liệt, vô ý thức oán giậnnói: “Nơi nàythậtlà muốn mệnh, đến cái giường cũngkhôngcó,trênmặt đất lại lạnh, thủ hạ của đại tiểu thư đó động thủ đặc biệt tàn nhẫn, đánh ta đến linh lực cũngkhôngdùng được, vốn dĩ trongkhônggian ta còn để giường, đồ ăn cũng lấykhôngra, ta cònkhôngđược tắm rửa, chờ trở về phải tắmmộtcái trước.”
Liêu Đình Nhạn nhìn thấy cằmhắn, nhìn thấy xương quai xanh củahắn, còn cả hầu kết lăn lộn.trênmặt nóng lên —— cái nóng đến từ chính môi lưỡi của nam nhân trước mặt này, cũng đến từ chính phản ứng trong thân thể nàng.
“khôngcó khả năng,khôngcó khả năng, làm sao lại……” Nguyệt Sơ Hồi run rẩy thân thể, thấp giọng lẩm bẩm, khi nhìn về phía Tư Mã Tiêu biểu tình thay đổi, tràn đầy sợ hãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyệt Sơ Hồi gọi hai tiếngkhôngthấy đáp lại, rốt cuộc phát giáckhôngthích hợp, ánh mắt lộ ramộtchút nghi ngờ, “Ngươi là ai, các ngươi làm cách nào dẫn bọn họ rờiđi? Tanóicho ngươi, dù nhất thời bọn họ rờiđi, cũngsẽtrở về thực nhanh, đến lúc đó các ngươi đều chạykhôngthoát.”
Chỗ biệt cung nàyhiệngiờ là nơi Nguyệt Sơ Hồi ở, cả tòa biệt cung xây tựa vào núi, Nguyệt Sơ Hồi ở trong cung điện Vân Đài chỗ đỉnh núi cao nhất, có hơn mười thị nữ vàtrêntrăm hộ vệ trông giữ tiểu công chúa này.
Tư Mã Tiêu: “……”
Tư Mã Tiêu bế nàng lên, để nàng dựa vàotrênngười, lúc này mới pháthiệntrênnửa khuôn mặt của nàng còn cómộtvết càothậtdài, rớm máu, như là dùng đồ vật sắc bén vẽ ra. Ánh mắthắnvừa lạnh vừa trầm, duỗi tay s* s**ng vết thươngkhôngcòn đổ máu đó.
Tư Mã Tiêu túm gáy nàng ấn về trong ngực mình,khôngđể nàng trốn, thò người ra dán miệng lên vết thươngtrênmá nàng l**mmộtchút, l**m hết huyết châu chảy ra.
Liêu Đình Nhạn thực có thể lý giải tâm tình của tiểu công chúa lúc này, nàng theo Tư Mã Tiêu lâu như vậy, cũng nhìnkhôngíthiệntrườnghắngiết người, đều chưa bao giờ nặng khẩu vị như thế. Lúc trước còn có thể nhịn xuống, nhưng hôm nay lúc này nàngthậtsựnhịnkhôngđược,khôngche đôi mắtthìsẽnôn ra.
Tư Mã Tiêu: “Nếukhôngthìthế nào.”
Quái vật khổng lồ cố nhiênkhôngdễ chọc, nguyên nhân chính là vì thân hình khổng lồ mới có rất nhiều chỗkhôngthể chú ý đến. Cây lớn rễ sâukhôngdễ rút lên, nhưng nếu ở giữa thân cây đốtmộtngọn lửathìsẽthế nào? Ước chừng là lửa theo gió lên, thiêu đốt sạchsẽ.
khôngphải, ngươi đây là làm gì?! Thế giới tu tiênkhônglưu hành dùng nước miếng tiêu độc! Ta có thể dừng loại động tác b**n th** b**n th** này sao?
Lúc Tư Mã Tiêu tìm được người, pháthiệnLiêu Đình Nhạn nằm cuộn tròn ở trong góc, sắc mặt tái nhợt, thập phần đáng thương.hắnđinhanh vào, nửa ngồi xổm bên Liêu Đình Nhạn, duỗi tay vỗ mặt nàng.
Liêu Đình Nhạn: “???”khôngphải, đại lão chàng tức điên rồi sao?nóingốc bức cái gì? Ta là tiểu bảo bối của chàng a, chàng bỏ được g·i·ế·t ta sao?
Trước đây mỗi lần trở về,trêncái giường lớn kia đềusẽcốmộtkhối phồng lên, trong phòng có hương khí nhàn nhạt,trênbànnhỏmép giường còn bày mâmnhỏđựng đồ ăn vặt, và bình linh dịch lớn. Cái gương ngàn dặmsẽtreo ở mép giường, phát ra tiếng vang rấtnhỏ. Ánh nến trong phòng luôn tắt, nhưng gian ngoàisẽtreomộtcái hoa đăngnhỏkhôngquá sáng, hình chiếu hoasẽrơitrênmặt đất vàtrênmàn.
Tư Mã Tiêu nhìn nó trong chốc lát, thần sắc dần dần lạnh xuống, hỏi: “Liêu Đình Nhạn?”
Tư Mã Tiêutrênmôi dính máu nàng, biểu tình đáng sợ, lại dán dán lên môi nàng, sau đó ôm nàng lên.
Thôi, nếu hôm naykhôngmang về cái gì, để cho nàng ngủ yên ổn,khônglắc nàng tỉnh lại là được.
Tư Mã Tiêu: “Im miệng.”
Chương 41: Cầu xin người đấy tổ tông
Tư Mã Tiêukhôngđể ý đến nàng, động tác nhéo mặt nàng càng ngày càng nặng, lại làm rách vết thươngtrênmặt nàng, máu tươi giống giọt sương từ vết thương tràn ra.
Nàng lại chạy ra ngoài chơi.
Tiểu hắc xà rơi xuống đất liền biến về Đại Hắc Xà, Tư Mã Tiêu đạp lêntrênngười nó, được nó chở nhanh như điện chớp trườn tới biệt cung Tử Lưu Sơn ngoài thần học phủ.
Địa lao thực lạnh, gương mặt nàng cũng thực lạnh. Tư Mã Tiêu ban đầu cho rằng nàngđãngất xỉu, sau đó mới pháthiệnlà nàng ngủ rồi.
Tư Mã Tiêu: “khôngđược.”
Linh trì thiêu đốt tán dật ra linh khí càng thêm nồng đậm, xuyên qua những lỗ trống tràn ngập ra phía ngoài, ngón tay trắng lạnh của hắc ảnh khẽ nhúc nhích, vungđilinh khí tràn đến, xoay ngườiđira ngoài.
“Tỉnh tỉnh.”
Liêu Đình Nhạn thở dài: “khôngphải takhôngmuốn, làkhôngđộng đậy được.”
Liêu Đình Nhạnkhôngchohắnniết, trốn ra sau: “Tổ tông, chàng dừng lại, ta đau sắp c·h·ế·t rồi!”
Tư Mã Tiêu rời khỏi lòng núi, bên ngoài cómộtngười nam tử mặc quần áo hình vẽ Sư thịđangchờ đợi. Nam tử ánh mắt trống rỗng, thần sắc cung kính. Tư Mã Tiêuđiquahắn, khẽ điểm vào giữa tránhắn,hắncũngkhônghề phản ứng, chỉ saumộtlúc lâu ánh mắt thanh minh hơn,khônghề có khác thườngđivềmộthướng khác.
Liêu Đình Nhạn ngủ mơ hồ, mở to mắt nhìn thấymộtkhuôn mặt lạnh hung ác của Tư Mã Tiêu, nghe thấyhắnhỏi: “Nàng tỉnh, ngủ thoải mái sao?” Theo bản năng nàng gật gật đầu, “Còn tạm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cách trận xung đột đóđãhơnmộtngày, Liêu Đình Nhạn cũng ngủ được hai giấc.
Tư Mã Tiêu ngồi ở trong bóng tốimộtlát, tâm tìnhkhôngtốt lắm, đứng lên chuẩn bịđibắt người về ngủ.
Liêu Đình Nhạn lôi tay về, nhưng sức lựckhôngso nổi với Tư Mã Tiêu,hắncòn chặn thân thể của nàng, đè nặng lưng nàng, gương mặt dán lên sườn mặt nàng,nóiở bên tai nàng: “Người này khi dễ nàng, làm nàng bị thương, nàng phải tự tay trả thù lại. Nàng ta tổn thương mặt nàng, nàng phải lột da mặt nàng ta, nàng ta cho người đánh nàng, nàng liền đánh gãy toàn bộ xương cốt kinh mạchtrênngười nàng ta, nàng ta làm nàng đau, nàng khiến cho nàng ta đau đớn mà c·h·ế·t.”
Thân ảnh cao gầy màu đen cúi người bên linh trì,hắnbấm tay b*n r* chất lỏng màu kim hồng rơi vào linh trì, như hoả tinh rơi vào ao rượu. Ngọn lửa trải rộngtrênlinh trì,khôngtiếng động mà an tĩnh bốc cháy lên rất nhanh.
Mắt thấy biểu tìnhtrêngương mặt kiathậtdữ tợn, tức khắc nàng thanh tỉnh, lập tức sửa miệng, “khôngthoải mái, quá khó chịu rồi! Chàng rốt cuộc tới cứu ta y ô ô ô!”
Liêu Đình Nhạn buông tayđangche đôi mắt, nhìn Nguyệt Sơ Hồi ngồi ởtrêngiường.hiệntrường lật xe, ai lật người đấy biết.
Nhưng hôm nay, trong phòngmộtmảnh an tĩnh, cỗ ấm hương tanđigần hết, có chút thưa thớt quạnh quẽ, tiểu hoa đăng cũngkhôngsáng.
Tư Mã Tiêu trầm khuôn mặt: “khôngchờ được lâu như vậy, nàng an tĩnh đợi, nếukhôngcả nàng cũng g·i·ế·t luôn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Liêu Đình Nhạn: “Gì gì gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Linh trì cũngkhôngdễ tìm, muốnđivào bên linh trì cũng hoàn toànkhôngdễ dàng, nếukhôngphải trong mỗi linh sơn của Canh Thần Tiên Phủ đều cómộttia liên hệ cùng với linh hỏa Phụng Sơn, Tư Mã Tiêu cũngkhôngtìm được nơi này.
Ở phía sau,hắnlưu lạimộtchút lửa, bắt đầu chậm rãi mượn linh khí tán dật thiêu đốt tới các nơi.
Nàng vẫn nghĩ rằng Liêu Đình Nhạn là Vĩnh Lệnh Xuân loại tiểu nhân vật của Dạ Du Cung gì đó, hoàn toànkhôngsợ, cho người thu thậpmộttrận sau đó tùy tiện nhốt người vào địa laoâmlãnh, rồi quên phắtđi.
Toàn trường xui xẻo nhất, Nguyệt Sơ Hồi.
Tư Mã Tiêu túm lấy tay nàng, ấn lên mặt Nguyệt Sơ Hồi tìm kiếm, đầu ngón tay ngưng tụ ra đao khí sắc bén. Quyết tâm phải dạy nàng tự động thủ lột da g·i·ế·t người.
Nàng căn bảnkhôngsuy xét đến những bảo tiêu hộ vệ đóđãchết, rốt cuộc trừ bốn hộ vệ tu vi Hóa Thần kỳ, nàng còn cómộtngười ngầm bảo hộ, người nọ tu viđãđạt tới Luyện Hư kỳ, cóhắnở đây, nàng có thểđingang ở ngoại phủ.
Liêu Đình Nhạn: “Tanóithêm câu nữa thôi, chúng ta đây làđiđâu?”
“Buông miệng.”
Tiểu hắc xà nghe thấy cái tên này, vặn vẹo xoay vòng, lại thay đổi tư thế cứng đờ mà ngã xuống. Tư Mã Tiêu mặt quả thực lạnh đến sắp kết băng,hắntúm tiểu hắc xàđangxoay quanhtrênđất, cầm lên quăng nó ra ngoài.
Vẫn luôn giãy giụakhôngthôi, khi Nguyệt Sơ Hồi nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa, hai mắt mở to,khôngthể tin tưởng, thân thể cũng cứng lại rồi.
Tư Mã Tiêu đặt nàng ngồimộtbên,điđến mép giường, bóp nát mấy cái pháp trận phòng ngự Nguyệt Sơ Hồi lấy ra, lại cản tín hiệu cầu cứu, bóp cổ nàng ta, kéo từtrêngiường xuống dưới đất, kéo ra đến cửa.
Chỉ tự mình quyết định,hắnđivào phòng.
Nguyệt Sơ Hồi nhận ra đó là Vĩnh Lệnh Xuân lúc trước ngỗ nghịch bị mình nhốt lại, lập tức quát: “Lớn mật, ai cho ngươi có lá gan dám xâm nhập Nguyệt Cung ta!”
Nàng còn tưởng rằng tổ tôngđãcứu ngườithìphải mang nàng trở về trước, kết quảhắntrực tiếpđitới Vân Đài cung cao nhất biệt cung.
Cửa mở, tiến vàokhôngphải thị nữ kinh sợ của nàng, mà làmộtnam tử xa lạ chưa từng gặp, đai lưnghắndính máu, trong lòng còn ômmộtnữ tử, nữ tử che đôi mắt lại,khôngnóimộtlời.
Liêu Đình Nhạn thử thăm dò hỏi: “đigiết người?”
khôngbiết từ lúc nào bắt đầu dưỡng thành thói quen, trở về đều phải mang theo cái gì.
Liêu Đình Nhạn:khôngdám lên tiếng.
Người giống nam tử này, trong nội phủ cókhôngít, đều là đệ tử các gia tộc bên cạnh có thân phậnkhôngquá cao, tu vi cũngkhôngcao, bởi vì đủ loại nguyên nhân màkhôngđược coi trọng. Đó đều là “mồi lửa” mà Tư Mã Tiêu lựa chọn, tớimộtngày,hắnmuốn nhìn đại náo nhiệt, còn cần những mồi lửa này tới châm lửa.
Dưới núi non ngàn trượng, hình thành những khoảng hở có linh khí cọ rửa nhiều năm, những lỗ trống này có hình dạng khác nhau, giống như lớp mạngthậtnhỏtrênlinh mạch người. Quản mạch đan xen linh khísẽkết ramộtsố linh trì ở trong lòng núi, linh trì đó là trái tim quan trọng nhất trongmộttòa linh sơn.
Liêu Đình Nhạn nhìn sắc mặt củahắn, thanh thanh giọng, tiều tụynói: “Là thế này, nếu chỉ có cấp bậc thấp hơn ta, tasẽđộng thủ thử xem, nhưng đối phương có bốn tu sĩ Hóa Thần kỳ, ta đánhkhônglại, nênkhôngđộng thủ.”
Liêu Đình Nhạn tay run vô cùng, còn đau đến kêu ngao ngao, “Ta rất đau, bụng đặc biệt đau,thậtsự, chàng buông tay trước, có chuyệnthìtừ từnói, chúng ta trở về lạinóiđượckhông!”
Đối mặt với tử vong, phần lớn đều là dạng này, hoàn toàn bất đồng với lúc các nàng g**t ch*t người khác.
Tư Mã Tiêu: “Dậy.”
Trong núi non của nội phủ Canh Thần Tiên Phủ có chín tòa linh sơn, mọi người tộc Sư thị, các cung chủ và chưởng môn các cung cũng ở chỗ này, còn có quảng trường tế đàn, thần điện Phụng Sơn, toàn bộ đều ở vùng núi trung tâm. Mà những linh trì trong núi đó, lúc này đềuđãđốt lên ngọn lửa ngầm, chỉ chờmộtngày kia đông phong tới.
Nàng nhịnkhôngđược theo bản năng che che bụng mình, nơi đó còn cómộtvết thương nữa, muốn như thếthìnàngkhôngchịu nổi, người trưởng thành rồi,khôngthể làm tùy tiện như vậy.
Tiểu hắc xà lúng túng nhả miệng ra, ủy khuất chít chít bò loanh quanhtrênmặt đất. Bỗng nhiên, nó vật ra đấtmộtcái, nằm cứng còng.
Nguyệt Sơ Hồi ở cung điện tốt nhất biệt cung, còn Liêu Đình Nhạn làm tù nhân, đương nhiên là ở trong nhà lao cung điện. Lúc ấy ở Vân y tú hộ, Liêu Đình Nhạnkhôngchịu giao tiểu hắc xà ra, còn ở dưới mí mắt Nguyệt Sơ Hồi thả tiểu hắc xà chạyđi, làm tiểu công chúa này tức điên, lúc ấy trực tiếp sai người bắt nàng về. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêu lúc này mới pháthiệntình huống của nàng, xácthậtkhôngtốt lắm, nàng bị nội thương, linh lực cũng bị áp chế.
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng khi đó bị đá vào bụng, đánh vào mặt, cũngthậtsựlà rất đau.mộtmình nằm ở chỗ này còn chịu được, lúc này gặp Tư Mã Tiêu, nàng thả lỏng rất nhiều, lập tức cảm thấy khó chịu lên.
Nguyệt Sơ Hồi tỉnh lại ởtrêngiường trải tử vân cẩm, pháthiệnngoài cửa có ánh lửa,khôngkhỏi nhăn mi giương giọngnói: “Bên ngoài có động tĩnh gì? Triều Vũ, lăn vào đây cho ta!”
“đitìm nàng.”
Tư Mã Tiêu ngữ khí lành lạnh, đôi mắt mang theo đỏ hồng phẫn nộ, Nguyệt Sơ Hồi sợ tới mức nằmtrênmặt đấtkhôngthể nhúc nhích, nước mắt như bão táp, lớn tiếng xin tha.
Liêu Đình Nhạn: “Ta cảm thấy có thể đưa ta trở về trước lạinói.”
Tổ tông hình như lại phát bệnh,khôngthể giảng đạo lý, trước chịu đựng qua rồi lạinói. Đêm nay kẻ gặp nguy hiểm nhất, khẳng địnhkhôngphải là nàng.
đãthậtlâu Tư Mã Tiêukhôngcó biểu tình khó coi như vậy. Liêu Đình Nhạn liếchắnthêmmộtcái liền cảm giác càng lúng túng, hình nhưhắnvề lại lúc ban đầu ở Tam Thánh sơn, bộ dáng sát nhân cuồng lập tức muốn g·i·ế·t vài người tế trời.
Ngườikhôngở đây.
Liêu Đình Nhạn phun ramộtbúng máu chohắnxem, hơi thở thoi thóp, “Ta bị nội thươngthậtnghiêm trọng, cònkhôngcứu tasẽchết.”
Hôm naytrênngườikhôngdính máu, cũngkhôngnhìn thấy đồ chơi gì có thể mang về, Tư Mã Tiêuđiđến cửa viện, mới pháthiệnmìnhđitaykhông.
Liêu Đình Nhạn: “Đau đau đau!”
Tư Mã Tiêu bóp cổ kéo người tới trước mặt Liêu Đình Nhạn,nóivới Liêu Đình Nhạn: “Nàng tới, lột da mặt nàng ta rồi hẵng g·i·ế·t.”
Bốn người tu vikhôngsai biệt lắm với nàng, đều là Hóa Thần kỳ thân kinh bách chiến. Nếuthậtsựđộng thủ, nàngkhôngchỉkhôngcó phần thắng, rất có khả năng cònsẽbại lộ thân phận, đành phải ăn chút thiệt thòi trước. Dù sao chắc chắnhắnsẽđitìm, chờ đại lão tới lạinói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.