Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Phù Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Đau đớn
Nàng nhớ lúc trướcđihọc, lão sư từng giảng những ‘ di chứng ’ tri kỷ. Cảm tình càng tốt, càng thích đối phương, vậythì“Thương ởtrênthân nàng, đau ở trong lòng ta” cũngkhôngphải chỉ làmộtcâunói, mà là tồn tại chânthật. Nếukhông, vì sao những đạo lữyêunhau nhiều năm làm bạn, sau khi ái nhân chếtđi,sẽlựa chọn kết thúc sinh mệnh.
“Khóc lóc kể lể với ta,khôngđược chịu đựng.”
hắnnóinhững lời này, ngữ khí thực bình tĩnh, bình tĩnh đến làm người ta sợ hãi. Liêu Đình Nhạn nghĩ thầm, ta lựa chọn sai rồi?! (đọc tại Qidian-VP.com)
Làn da toàn thân nàng đều đỏ, cảm giác giống như lửa đốt, khó chịu đến mức nàng dùng đầu đâm cằm Tư Mã Tiêu, thần tríkhôngrõkhóc ra: “Ta sắp bị thiêu c·h·ế·t!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêumộtchân đạp vỡ cái đầu mỹ lệ của Nguyệt Sơ Hồi, ngay cả thần hồn phiêu tán ra cũng đồng loạt bị đạp vỡ.
Liêu Đình Nhạn: Ai biết điểm cười thanh kỳ của chàng mọc lên ở nơi nào, người nàythậtsựrất khó hầu hạ, chàng có biếtkhông?
Trừng phạt gì?thậtmuốn moi bụng sao? Đừng mà, moi xong lại giúp ta chữa cònkhôngphải là chàng sao. Liêu Đình Nhạn khẩn trương bịt kín bụng mình, lại bị lột bỏ quần áo.
Bên trong thân thể của nàngđangphát sinh thay đổi, từ đây thân thể của nàngsẽcàng đặc thù hơn tu sĩ bình thường, về sau nếu bị thương, nàngsẽkhôi phục rất nhanh.
Cảm giác đây là vấn đềnóithậtra liềnsẽtoi mạng, nếu tổ tôngkhôngdùng BUFFnóithật, tức là tỏ vẻ cho phép dùng lờinóidối cầu sinh trong tuyệt cảnh, vì thế Liêu Đình Nhạnnói: “khôngsợ.”
Tư Mã Tiêu có thù tất báo, toàn bộ những người làmhắnthống khổ,hắnđềusẽđộng thủ g**t ch*t, nhưng Liêu Đình Nhạn cũng làmhắnthống khổ,hắnlạikhôngthể g**t ch*t nàng, chỉ có thể chịu đựng đau đớn nàng mang đến.
Tư Mã Tiêu: “Hình như nàngkhôngcó ý tứ giãy giụa.”
Tư Mã Tiêu vén áotrênbụng nàng lên nhìn vết thương, biểu tình khó coi,âmthanh lạnh lùngnói: “Mới vừa rồi xử lý quá đơn giản, sớm biết mấy thứ đó làm cho nàng bị thương nặng như vậy, nên làm cho bọn họ c·h·ế·t thảm hại hơn.”
Đại khái cảm nhận được nàng khẩn trương, Tư Mã Tiêu nheo nheo mắt, bàn tay to đặt lên bụng nàng, ngón tay sờ dọc theo miệng vết thương, cúi người hỏi nàng: “Sợ hãi?”
Liêu Đình Nhạn: “A? Nếu chàng cóyêucầu về phương diện này, ta thử xem sao.”
Trong nhất thời, tâm tình Liêu Đình Nhạn thế nhưng có chút phức tạp. Chàngđãcó ý tứ ‘ trừng phạt ’ nàythìsaokhôngnóisớm, khiến cho ta khẩn trương như vậy.
Liêu Đình Nhạn được như ý nguyệnđitắm rồi về nằmtrêngiường lớn mềm mại của mình, cảm giác đau đớn trong thân thểđãgiảm bớt vài phần. Lúc nàng tắm, Tư Mã Tiêu biến mấtđãtrở lại, thời gian ngắn như vậy,khôngbiếthắnđibảo khố nhà nàomộtvòng, mang theo chút đan dược trở về.
“Nếu có lần tiếp theo, ta liền g·i·ế·t nàng.” Có thể đem câu uy h**p g·i·ế·t ngườinóira như là lời âu yếm, thẳng nam Tư Mã Tiêu nàythậtlà tuyệt.
Nàng bị Tư Mã Tiêu cố định tại chỗ,khôngthể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn tử vong buông xuống, hỏng mất mà khóc lớn. Nhiều năm như vậy, nàng có được thân phận tôn quý, sống vô ưu vô lự, được mọi người nâng l*n đ*nh đầu, dù thế nào cũngkhôngnghĩ đến, đơn giản là vì mình cáu kỉnh thu thậpmộtnữ nhân thân phậnkhôngcao,sẽđưa tới họa sát thân.
Tri kỷkhôngphải lần đầu tiên, nhưng tự thể nghiệm cùng với tri kỷthìvẫn là lần đầu tiên, Liêu Đình Nhạn quả thực bị cuộc chơi siêu cao cấp này củahắnlàm cho choáng váng.
Tư Mã Tiêu gỡ lồng sắt nhốt gà núi treo ở bên ngoài, đổ hai con gà ra, làm cho bọn họ biến trở về hình người.
Liêu Đình Nhạn giả c·h·ế·t lại làm nũng, rốt cuộc dỗ tổ tông ở trạng thái nửa điên cuồng thả lỏng xuống.
Hơn nữa lúc trướchắnxé bụng người ta còn cười,hiệntại sờ bụng nàng, sắc mặt so với lúc đó càng khó nhìn.
Tay Tư Mã Tiêu ấn lên vết thương, chậm rãi di động. Tayhắnlạnh, những theo động tác củahắn, tia linh lực hệ lôi còn lạiđangtàn sát bừa bãi khắp nơi cũng bịhắndẫn ra, linh mạch dễ chịu hơn rất nhiều, lại có dược lực giảm bớt, chỗ tổn hại bắt đầu chậm rãi được chữa trị.
Tư Mã Tiêu: “Giờ nàng cònkhôngbiết sợ.”
Liêu Đình Nhạn vẫnkhôngnhúc nhích, bịhắnôm rời khỏi cung điện Vân Đài.trênđường, nàng cũngkhôngngẩng đầu nhìn chung quanh, bởi vì bên này đều làmộtmảnhhiệntrường huyết tinh, xem nhiềumộtlần phỏng chừng buổi tốisẽphải gặp ác mộng.
Huynh muội Vĩnh Lệnh Xuân và VĩnhthìTưu hai ngườisẽvề lại thân phận bọn họ,sẽkhôngnhớrõtrong khoảng thời gian nàyđãxảy ra cái gì, còn hành tích củahắnvà Liêu Đình Nhạn lại bị vùi lấp ở chỗ này.
Đại Hắc Xà ngửi được hơi thở quen thuộc đáng sợ của chủ nhân, lập tức túng quẫn, mở miệng rộng ra chuẩn bị nuốt thi thể.
Tư duy Tư Mã Tiêu làmộtmảnh đất khô cằn, nhưngkhôngbiết khi nào xuấthiệnmộtmảnh đất sạchsẽ, nơi đókhôngcó nghiệp hỏa màu đỏ,khôngcó đất khô cằn cháy đen, mà mọc lênmộtbụi hoa, hưởng thụmộtánh mặt trời duy nhất.
Đại lão này tiến vào bảo khố Canh Thần Tiên Phủ, giống như là tiến vào hậu viện nhà mình, qua lại tự nhiên, Liêu Đình Nhạn ăn hai viên đan dược màu trắnghắnlấy ra, cảm thấy thân thể ấm dào dạt, chỗ vết thương bị linh lực hệ lôi ứ trệ được hóa giải tản ra.
“Mặt nàng thực hồng.” Tư Mã Tiêu ngẩng đầu, dùng ngón cái cọ mặt nàngmộtchút, cúi xuống hôn nàng.
Đại Hắc Xà ở bên ngoài, đối diện thi thể đầy đất mà mặt ủ mày chau.khôngbiếtmộtcon rắn làm thế nào biểuhiện“mặt ủ mày chau”, tóm lại nó đối diện với những thi thể đó, giương rộng miệng, do do dự dự.
Tìnhyêuở trong lòng nở hoa, mỗimộtlần thần hồn giao hòa đều làmộttrận mưa ngọt, cho nên vẫn luôn tràn đầy ra bên ngoài.
Tuy rằng nghiệp vụkhôngthuần thục, tốt xấu cũng vẫn hữu dụng.
Tư Mã Tiêu thấy, mắngmộtcâu: “Cái đồ vật bẩn thỉu gì cũng ăn, ngậm miệng.”
Trước kiakhôngcó thức ăn khác còn chưa tính, nhưngđitheo Liêu Đình Nhạn được đút đồ ăn ngon như vậy, loại nào cũng ngon hơn thi thể, nóthậtsựrất ghét bỏ ‘ rác rưởi ’ này, bây giờthậtkhôngquá muốn ăn.
Lạinóitiếp cũng thú vị, huyết mạch tộc Tư Mã càng cường đại, thân thể bị thương càng khó khép lại, lại có thể cho người khác năng lực nhanh chóng khép lại vết thương.
Đại Hắc Xà: “……” Trước kia người cũngkhôngnóinhư vậy, xà xàthậtủy khuất à. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyệt Sơ Hồi kêu thảm thiếtmộttiếng, càng thêm dồn dập khóc kêu: “Nếu các ngươi g·i·ế·t ta, chính là đối nghịch với Nguyệt Cung, mẫu thân ta tuyệt đốisẽkhôngthiện bãi cam hưu, chỉ cần bây giờ các ngươi buông tha ta, ta đềusẽbỏ qua mọi chuyện, còn cho các ngươi thân phận danh vọng…… Vĩnh, Vĩnh Lệnh Xuân phảikhông, ngươi giúp ta cầu tình, ta bảo mẫu thân giúp Dạ Du Cung!”
Bọn họ cần phải rời khỏi đây.
Liêu Đình Nhạn khó chịu mà thít chặt cổhắn, chuẩn bị siếthắnchết ởtrênngười mình, giống nhưkhôngnghe thấyhắnnói.
Tư Mã Tiêumộttay đỡ mặt nàng, s* s**ng vết thươngtrênmặt nàng, “Nàng hẳn là phải chịu chút trừng phạt.”
Ở thế giới này, có lẽmộtngày nào đó bị ép đến bất đắc dĩ, bị buộc đến tuyệt cảnh, vì tự bảo vệ mình, nàngsẽđộng thủ g·i·ế·t người, nhưnghiệntại dưới tình huống này, túm tay nàng bức nàng g·i·ế·t, nàngsẽkhôngnghe.
Sau khi Liêu Đình Nhạn hôn mê, Tư Mã Tiêu sờ sờ nhiệt độtrêntrán nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Mã Tiêukhôngcó ý định nhiều lời, lạnh nhạt nâng chân đạp lên mặt Nguyệt Sơ Hồi.
“Đau đớn như vậy, về sau cũngsẽkhôngcó nữa.”
Tư duy Liêu Đình Nhạn từ trước làmộtmảnh trời xanh xa xưa,khôngbiết khi nào lại có những bụi hoa lớn. Thần hồn Tư Mã Tiêu đến tư duy nàng nghỉ ngơi, thích nhất dừng ở dưới bụi hoa.
Tư Mã Tiêuđangbạo nộ, thiếu chút nữa bị nàng chọc cười, nhưng sắc mặthắnvặn vẹomộtchút, nhịn trở về, nhéo mặt nàng, “khôngđược chọc ta cười.”
Nhưng cảm giác này, Tư Mã Tiêuđãphải thừa nhận nhiều năm qua, ngày ngày đêm đêm.
Tư Mã Tiêu cắn mặt nàngmộtngụm, lại l**m huyết châu tràn ra từ vết thương, như là con thú thành niên trấn an thú con bị thương, lại khắc chếkhôngđược hung tính của mình, chỉ muốn gia tăng thêm đau đớn cho nàng.
Bất quá, Liêu Đình Nhạn hiểu ra vì saohắnnóiloạisựtình này là trừng phạt.
Nó ở Tam Thánh sơn, bị Tư Mã Tiêu nuôi lâu rồi, chính là cái thùng rác phải phụ trách ăn hết thi thể để bảo trì hoàn cảnh vệ sinh sạchsẽcho chủ nhân cư trú, cho nên dưỡng thành thói quen nhìn thấy thi thể liền chủ độngđitới nuốt hết.
Liêu Đình Nhạn cảm nhận được từ trong thần hồn giao hòa truyền đạt ra ý tưởng nội tâm chânthậtcủahắn, nàng run bần bật. Đại lão, hóa ra chàngnóithậtsao.
Tư Mã Tiêu bế Liêu Đình Nhạn lên,điđến trước người Nguyệt Sơ Hồi, Nguyệt Sơ Hồi càng thêm sợ hãi, khóc kêu lên: “Buông tha ta! Đừng g·i·ế·t ta, ta là thiếu cung chủ Nguyệt Cung, chỉ cần ngươi thả ta, mẫu thân tasẽcho ngươi rất nhiều bảo vật trân quý, công pháp thiên giai, linh khí còn có linh đan, cái gì đều có thể!”
Linh lực bị chặn cũng chậm rãi lưu động, tự động chữa trị thân thể bị hao tổn. Cònmộtvết thương tương đối nghiêm trọng chính là ở bụng, domộttu sĩ thuộc hệ thổ bên người Nguyệt Sơ Hồi đá ra.
hiệntại, Tư Mã Tiêu dùng đôi tay móc bụng người ta, mềmnhẹv**t v* bụng nàng, nàng đều cảm thấy dựng cả tóc, sợhắnluẩn quẩn trong lòng cho nàngmộttrảo hắc hổ đào tâm. Lúc trướchắntức điên cònnóimuốn g·i·ế·t nàng,hiệngiờ nhìn qua cũng thực tức giận,thậtsựrất có khả năng móc bụng nàng ra.
Như là tiếng đạp vỡ dưa hấu, còn cómộtchút tiếng nước dính nhớp.
Tu sĩ thấp lè tè mập mạp đá người siêu đau, nếu nàngkhôngphải tu vi Hóa Thần, phỏng chừng có thể trực tiếp bịhắnđá đến vỡ bụng rồi, bất quáhiệntại cũngkhôngtốt chỗ nào, tạng phủ bị thương,trênbụng cómộtvết xanh đen,khôngbiết có phải mập mạp kia dùng năng lực gì đặc thù haykhông, nhìn đặc biệt đáng sợ, vẫn luôn đau buốt.
Liêu Đình Nhạn: “……???!” Ta làm sai cái gì mà phải chịu trừng phạt?
“Nàngkhôngđược làm ta cảm thấy đau đớn nữa.”
Nhưng màkhôngăn, nó lại sợ chủ nhân phát giận. Vừa trì hoãn là trì hoãn đến lúc Tư Mã Tiêu dẫn người trở về.
Đây làmộttu sĩ Hóa Thần kỳ hệ lôi để lại vết thương, bởi vì Nguyệt Sơ Hồi cảm thấy nàngkhôngchịu dạy dỗ, cho tu sĩ đó dùng roi dài hệ lôi đánh nàng, tên kia vì dỗ tiểu công chúa vui vẻ, còn cố ý đẩy linh lực hệ lôi bạo liệt vào vết thương, đau đến nàng thiếu chút nữa ngất xỉuđi.
Nam nhân này thực hung tàn, nhưng động tác có ôn nhu lưu luyến hoàn toàn bất đồng với tính cách củahắn.
hắndùng ánh mắt siêu đáng sợ nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, động động màynhỏđếnkhôngthể pháthiện, sau đó cúi người bế nàng lên. Liêu Đình Nhạn biết, đây làhắntừ bỏ ép mình tự tay báo thù, nàng cũng thả lỏng hơn, đặt tay lên bụngnhẹnhàng hítmộthơi khí lạnh. Đau làthậtsựđau,khôngphải giả vờ.
Chương 42: Đau đớn
Liêu Đình Nhạn chôn mặt vào ngực Tư Mã Tiêu,khôngđịnh nhìnhiệntrường huyết tinh.
Tư Mã Tiêu: “khôngđược giãy giụa.”
Editor: WTF?!!!
“Phụt.”
Nàng có lệ vặn vẹo hai cáinói: “khôngcần như vậy, mau dừng tay.”
“Nam nhân nhà Tư Mã các người làm loại chuyện đó, nhàgáiđều phải chịu tội thế này sao!” Liêu Đình Nhạnthậtsựnhịnkhôngđược khóc lóc gào to ra, ôm lấy cổ Tư Mã Tiêu, véo vaihắn, túm tóchắn.
Nhưng mà,khôngchỉkhôngsợ hãi, còn có chút chua xót.
Nàng chỉkhôngchịu động thủ g·i·ế·t người,nóitiếp cho dù nàngkhôngthích ứng pháp tắc thế giới này, nhưngkhôngthể áp dụng tiêu chuẩn của mình can thiệp vào hành vi của những người khác. Lạinói, nàng bây giờ tính là ở trận doanh vai ác, sao lại giúp người hại mình cầu tình, chuyện xa gần thân sơ này trong lòng nàngđãxác địnhrõrồi.
hắnđẩy tóc mái bên mặt Liêu Đình Nhạn ra, dán lên mặt nàng.
Đến bây giờ, nàng cònkhôngbiết hai người trước mặt này đến tột cùng là ai.
Bất tri bất giác nàng càng ngày càng ỷ lại Tư Mã Tiêu, phần cảm tình này là ảnh hưởng lẫn nhau, nàng cũngkhôngbiết đến tột cùng mình ảnh hưởng Tư Mã Tiêu nhiều hơn, hay là Tư Mã Tiêu ảnh hưởng mình nhiều hơn.
Cỡ nào khiến cho người ta tức giận.
Lúchắncúi đầu hôn vết thươngtrênbụng nàng, Liêu Đình Nhạn vẫn nhịnkhôngđược giãy giụa, cảm giác quá kỳ quái, nhưng eo bị người ta siết ở trong tay, tránhkhôngđược.
“khôngcần sợ, có ta ở nơi này,sẽkhôngcòn bất kì kẻ nào có thể tổn thương nàng.”
Liêu Đình Nhạn: “……” Còn muốn c·h·ế·t thảm đến thế nào? Mấy vị nhân huynh đó c·h·ế·t còn chưa đủ thảm sao? Cái kháckhôngnói, tu sĩ hệ lôi kia, lão nhân gia ngài dùng bạo lôi rót từ đỉnh đầuhắnvào, não và linh mạch người ta cùng vỡ nát, tu sĩ thổ kia, tư duy bị xé rách, bụng cũng bị phá tan, ruột lôi ramộtđoạnthậtdài, dùng để siết c·h·ế·t huynh đệhắn.
Đồng sinh cộng tửkhôngphải cơ chế cưỡng chế, mà là tình đến chỗ sâu,khôngmuốn sốngmộtmình.
“Ọe.”khôngthể hồi tưởng, muốn nôn.
Tư Mã thị ít khi cùng người ngoài kết hợp,mộtnguyên nhân trong đó cũng là vì trong cơ thể bọn họ linh huyết Phụng Sơn mang theo hơi thở linh hỏa,sẽlàm người ngoại tộc rất khó chịu. Đặc biệt là lần đầu tiên,nóilà ‘ trừng phạt ’ tuyệtkhôngquá. Tư Mã Tiêu còn là người uẩn dưỡng linh hỏa, nếu Liêu Đình Nhạnkhôngphải từng uống nhiều máu củahắnnhư vậy, hôm nay tuyệt đốikhôngchịu nổi cảm giác linh hỏa thiêu đốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đương nhiên, chủ yếu là bởi vìhiệntại người bức nàng hẳn có thể xem như có quan hệ tương đối thân mật, nàngrõràng đối phươngsẽkhôngthậtsựthương tổn mình, cho nênkhôngsợ hãi, còn dám làm nũng.
“Vốnkhôngmuốn làm nàng khó chịu như vậy, nhưng nàng làm takhôngcao hứng, cho nên lúc này nàng cần phải chịu, biếtkhông.”hắnhôn hôn đầu Liêu Đình Nhạnđãhồng toàn bộ, ách giọngnói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.