Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 193: Không thể tu luyện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 193: Không thể tu luyện


“Còn sao nữa? Ta chỉ có thể kéo đại ca ngươi đến một đoạn có địa hình đẹp một tí, rồi dựng tạm cái chỗ che nắng này chờ đại ca ngươi tỉnh lại thôi.” – Tiểu Hoa làm bộ sao cũng được – “Chứ ta có thể làm gì bây giờ? Dù sao ta cũng chỉ là một yêu hoa nhỏ bé.”

“A, là kiểu gì?” – Tiểu Hoa thấy Sơn vui vẻ nên cũng vui theo.

“Ta còn kiểm tra thấy cơ thể đại ca ngươi dường như không còn chút chân nguyên nào, cũng lại không thể hấp thu linh khí bên ngoài để bổ sung, nên ta chỉ có thể mặc kệ đến khi đại ca ngươi tỉnh lại thôi.”

Chương 193: Không thể tu luyện

“Rồi sao nữa?” – Sơn tò mò.

“Thì… cái vụ tu luyện ấy.” – Tiểu Hoa ngập ngừng.

“Lúc ấy sáng quá ta cũng chẳng dám nhìn thẳng vào nữa.” – Tiểu Hoa nói một câu cụt hứng.

“Hi hi, chỉ là xác nhận lại thôi mà.” – Tiểu Hoa le lưỡi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi ngừng đùa cợt, Tiểu Hoa bắt đầu mô tả lại mọi chuyện xảy ra, trong giọng nói còn xen lẫn nhiều ý run sợ. Nhất là giai đoạn lúc Lam mới tiếp cận Sơn, và cậu mới mất đi khống chế cơ thể. Lúc ấy cơ thể Sơn run lên bần bật, da dẻ lúc đen lúc đỏ, lúc lại xanh lè rất kỳ lạ, thậm chí còn có khói đen bốc lên qua các lỗ chân lông. Ngoài ra bán kính hai mét xung quanh Sơn luôn có một lực lượng kỳ lạ gây nhiễu loạn, bất kể là thần thức hay công kích của Tiểu Hoa đều không thể thẩm thấu qua. Ngay cả Phượng, thứ phàm ăn này cũng không thể hấp thụ được lực lượng kia, chỉ có thể bất lực v·a c·hạm với trường nhiễu bên ngoài. Nghe đến đoạn này, Sơn đoán rằng đây hẳn là lúc cái bát đang tung hoành trong cơ thể Sơn, q·uấy n·hiễu đủ mọi thứ, dồn ép ý thức cậu vào chân tường.

“Đúng! Không thể tu luyện thông thường thì ta luyện tập thân thể vậy. Dù sao cũng là một phần giúp thực lực của bản thân tăng lên mà.” – Sơn thử vận động tay chân, nhưng cảm thấy cơ thể vẫn đau mỏi, nhức nhối, bèn thở dài nằm xuống – “Có lẽ phải để ngày mai rồi.”

Sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời từ sớm đã chiếu rọi khắp mặt đất. Nơi này được Tiểu Hoa gọi là địa hình không tệ, nhưng dù gì thì cũng vẫn là khu vực giáp ranh hoang mạc, không khí vẫn khá khô nóng, được cái sinh vật sống đã xuất hiện nhiều hơn, nhìn cũng không còn cảm giác trống vắng như trước nữa. Tiểu Hoa lúc này đang ở ngoài đi đi lại lại, như kiểu đang lo lắng điều gì vậy. Chợt bức màn che từ căn nhà tạm mở ra, Sơn bước ra từ bên trong, sắc mặt đã tốt hơn so với hôm qua, tinh thần nhìn chung là khá tốt, ai không biết còn nghĩ cậu đã hoàn toàn khoẻ mạnh.

“Hừm! Vậy rồi sau lúc ấy còn gì xảy ra nữa?” – Sắc mặt Sơn hơi đổi, nhưng không có ý định xoắn xuýt vào chuyện này.

“Cái gì? Không thể tu luyện?” – Tiểu Hoa biến sắc – “Vậy… vậy…”

“Đoạn sau còn ly kỳ hơn nữa cơ.” – Tiểu Hoa kể tiếp, hàm ý chuyện rất khó tin – “Cơ thể đại ca ngươi vốn đen tím mờ mịt, đột nhiên từ giữa bụng phát ra một ánh sáng vàng chói mắt. Ánh sáng ấy ban đầu nhỏ bé, nhưng càng lúc nó càng lớn lên, rồi chẳng mấy chốc mà lan ra phủ kín cả cơ thể. Khói đen cũng theo đấy mà biến mất hết, cơ thể đại ca cũng dừng run rẩy, yên tĩnh trở lại, trường nhiễu kỳ lạ cũng biến mất.”

“Vậy đại ca ngươi cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” – Tiểu Hoa dặn dò một câu, rồi quay người đi ra.

“Đại ca ngươi không sao chứ?” – Tiểu Hoa tiến lên hỏi.

Sau khi nghe Tiểu Hoa kể xong Sơn cũng chẳng còn tí tâm trạng nào mà phản ứng lại mấy câu đùa cợt nữa, cậu chỉ trầm mặc suy nghĩ lại những thứ đã xảy ra. Nghĩ đến một trường hợp tệ nhất có thể xảy ra, Sơn liền nhắm mắt lại thử vận chuyển công pháp. Sau một lúc, Sơn mở choàng hai mắt ra, sắc mặt tệ đi trông thấy. Tiểu Hoa cũng nhận ra sau khi Sơn thoát khỏi trạng thái tu luyện thì tâm trạng trở nên rất khác thường, nó liền lo lắng hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đại ca ngươi bị làm sao vậy? Bị thương hay sao?”

“Ta đợi cho ánh sáng ấy biến mất rồi mới lại gần đại ca ngươi.” – Tiểu Hoa mô tả tiếp – “Lúc ấy đại ca ngươi đã trở lại trạng thái bình thường, mặc dù sắc mặt có chút suy nhược, nhưng đại khái là không nguy hiểm gì. Nhưng đại ca ngươi ngất lịm đi, ta có gọi thế nào cũng không tỉnh, lay mãi cũng không động đậy.”

Đợi cho mấy người rời đi hết, Sơn lại khẽ thở ra một hơi. Thực ra Sơn cũng không định nói ra chuyện này đâu, nhưng vẫn phải kể để mọi người chuẩn bị tâm lý, đề phòng mọi thứ trước. Còn Sơn, cậu không phải là sợ mình sẽ không thể tu luyện nữa, mà là sợ trong lúc mình chưa tu luyện lại được, sẽ xảy ra nguy hiểm hay biến cố, mà cậu lại không có sức đi giải quyết, muốn chạy cũng chả có sức chạy ấy chứ. Nghĩ lại, việc Sơn không thể tu luyện có lẽ là tại ảnh hưởng còn dư lại do cái bát kia gây ra, làm cho kinh mạch không thể hấp thu linh khí. Còn nếu có lý do khác thì bây giờ Sơn cũng chẳng giải quyết nổi, chỉ có thể để vậy. Bây giờ không thể tu luyện, cũng tức là không thể động dụng tu vi, Sơn không khác mấy so với người bình thường, có lẽ là mạnh hơn một chút. Nguy hiểm có thể đến từ mọi chỗ trong cái thế giới này, lại chưa biết lúc nào có thể tu luyện lại được, Sơn cảm thấy nguy cơ đầy rẫy. Nhưng trong lúc này, một ý nghĩ chợt loé sáng trong đầu Sơn.

“Không biết sao? Cũng phải.” – Sơn nhìn Tiểu Hoa, rồi cũng gật gù – “Anh cũng không nghĩ tộc của nhóc phù hợp với luyện thể đâu.”

Sơn cũng không giải thích gì thêm, tự cậu hành động thì sẽ dễ hiểu hơn là giải thích bằng miệng. Sau khi nghỉ ngơi một đêm, cơn mệt mỏi đã biến mất, ngoài vụ không thể hấp thu linh khí tu luyện ra thì trên cơ bản cậu đã hoàn toàn ổn định lại rồi, có thể luyện thể được. Sơn học theo thói quen cũ khi còn đi học, tập một số bài tập thể d·ụ·c cơ bản giãn cơ, để cơ thể làm quen với vận động. Nhưng lúc này, một tiếng kêu không mấy hay ho lại phát ra từ phía bụng của Sơn, hại cậu mặt đỏ bừng vì ngại.

“Haizz! Anh không b·ị t·hương, nhưng cái này còn tệ hơn cả b·ị t·hương.” – Sơn mặt xám như tro tàn, thở dài thêm một hơi rồi mới nói tiếp – “Anh không rõ là tại sao, nhưng tạm thời anh không thể tu luyện được.”

“Quay trở lại chuyện chính đi.” – Sơn lườm Tiểu Hoa.

“Nghỉ cho tốt nhé, rồi anh sẽ khoẻ lại thôi.” – Lam cũng để lại một câu rồi bay ra.

“Không sao, đây chỉ là tạm thời, rồi sẽ có lúc anh tu luyện tiếp được.” – Sơn cười rạng rỡ, không có vẻ gì là buồn bã - “Bây giờ không tu luyện bình thường được thì anh có thể tu luyện kiểu khác.”

“Hả?? Thế rồi sao nữa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hả? Anh có thể làm sao được cơ chứ?” – Sơn nghi ngờ hỏi.

“Là luyện thể đó.” – Sơn giải thích – “Tu tiên giả chúng ta cũng nên có một cơ thể mạnh mẽ mà, chỉ là anh quá chú trọng vào tăng tu vi nên mới không quá chú tâm đến rèn luyện thân thể mà thôi.”

“Cái gì? Luyện thể sao??” – Tiểu Hoa nụ cười tắt ngóm, ngờ vực không thôi – “Cái này thì ta quả thực chưa nghe nói qua, ta chưa từng được tộc nhân của ta kể qua kiểu tu luyện này.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không sao, anh có cảm giác tình trạng này sẽ không kéo dài mãi đâu.” – Thấy Tiểu Hoa ấp úng định nói thêm gì, Sơn liền giành lời trước – “Được rồi, anh biết nhóc muốn an ủi anh, nhưng anh không sao đâu.”

“Bớt hỏi linh tinh đi!” – Sơn lại gõ nhẹ lên đầu Tiểu Hoa – “Nếu anh bị thay thế thì không có chuyện còn ngồi đây tán dóc với nhóc được đâu.”

“Cái bụng lại bắt đầu b·iểu t·ình rồi.”

“Bị xâm chiếm?” – Tiểu Hoa tỏ ra kinh ngạc – “Thế đại ca ngươi đã bị thay thế hoàn toàn chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 193: Không thể tu luyện