Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 194: Đói lả

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 194: Đói lả


“Nhóc ấy à? Chẳng lẽ nhóc đã dò ra được nguồn thức ăn rồi? Vậy thì nói để anh đi lấy là được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 194: Đói lả

“Thành phố này có vẻ đã bị người ta vét sạch sẽ rồi, chẳng còn thứ gì có thể ăn được nữa.”

“Thành phố này không lớn, lại nằm khá gần hoang mạc, không phải là nơi con người ưa thích sinh sống, nên thực lực xác sống tổng thể cũng không thể quá mạnh được.” – Sơn nói ra suy nghĩ của mình – “Vậy chúng ta vào xem thử thế nào, cẩn thận một chút là được.”

“Được rồi, tôi sẽ chú ý.” – Lam gật gù, rồi bay lên trước.

“Là như vậy sao!” – Tiểu Hoa câu hiểu câu không nhưng vẫn gật gù tỏ ra đã hiểu hết.

Nói rồi cũng không để cho Sơn phản bác, Tiểu Hoa liền theo đường cửa sổ lao v·út ra ngoài màn đêm. Sơn cũng chỉ có thể thở dài lần nữa rồi yên lặng chờ đợi. Sơn biết dụng tâm của Tiểu Hoa, cậu cũng không để ý lời khó nghe, cũng không quá lo lắng cho an nguy của nó, với thực lực của nó hiện tại dù cho gặp phải thứ gì không đánh lại thì chạy cũng không khó khăn, huống chi là còn khá là khó có thứ như vậy xuất hiện trong thành phố này nữa. Cái mà Sơn thở dài là cậu cảm thấy mình bây giờ có chút vô dụng, yếu đuối, chẳng thể làm được việc gì. Vẫn biết là cái này không nằm ở mình, nhưng cảm giác bất lực này làm Sơn rất khó chịu. Lúc trước b·ị t·hương còn có thể tu luyện trị thương, giờ đói còn chẳng có sức đứng dậy mà tìm ăn, nếu để b·ị t·hương còn phải mất nhiều thời gian mới lành lại được, vậy nên hành động gì còn phải nghĩ ngợi đủ thứ, nghĩ mà thấy chán.

Sơn chạy suốt từ sáng cho đến giữa trưa, khi mà mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu thì mới thấy được một thành phố, hay nói đúng hơn là một nơi từng là thành phố. Tuy sức bền và sức mạnh có hơn trước rất nhiều nhưng chuyến chạy này cứ khoảng nửa giờ là Sơn lại phải chuyển về trạng thái đi bộ cỡ mười phút để không bị kiệt sức mà lăn quay ra. Hơn nữa bây giờ có thể gọi là đói rã rời rồi, vừa nhìn thấy thành phố Sơn cũng chẳng còn sức mà chạy tiếp nữa. Cũng chẳng biết cái thành phố bỏ hoang trước mắt này có cái gì bỏ bụng không.

“Ta thấy đại ca ngươi là đói rồi, sao còn không bắt đầu đi tìm thứ gì bỏ bụng đi, lại ở đây làm mấy thứ động tác kỳ quái thế này?”

Sơn ủ rũ ngồi nghỉ trong một căn phòng cũ kỹ, cơn đói khát làm cho giọng cậu như bị hụt hơi. Vận động cả ngày mệt mỏi, đến tận bây giờ mà vẫn chưa có cái gì bỏ bụng, Sơn cũng rã rời hết cả tay chân rồi. Sơn cũng không nghĩ tới mình cũng có ngày bị bỏ đói đến mức độ thế này. Tiểu Hoa ở một bên chần chừ một chút, rồi mới lên tiếng:

Lần này khám phá thành phố bỏ hoang Sơn lại hoài niệm về quá khứ, cái lúc mình mới bắt đầu tu luyện, cũng y như bây giờ, phải luôn cẩn thận trước sau, không dám quá ngang nhiên đi lại. Lúc trước là thực lực nhỏ yếu, e dè nhiều thứ, bây giờ tạm thời không thể tu luyện, cũng không muốn kéo thêm rắc rối không đáng có, nên Sơn chọn cách di chuyển ít gây ra chú ý nhất, đó là di chuyển chậm rãi, len lỏi giữa các toà nhà hay phương tiện. Như vậy vừa có thể tránh bị xác sống hay dị thú phát hiện, lại có thể tranh thủ tìm kiếm vật tư cần thiết. Ngoài ra nếu có bẫy hay gì đấy tương tự mà người khác để lại cũng có thể bình tĩnh mà né tránh được. Cứ như vậy dưới sự dò đường của Lam cùng Tiểu Hoa Sơn thuận lợi tiến được đến trung tâm thành phố, trời cũng vừa kịp tối. Nhưng điều tệ nhất vẫn xảy ra, đó là chẳng còn thứ gì có thể ăn được. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Này! Có người thì phải.” – Lam đột nhiên lên tiếng phá tan không gian yên tĩnh.

“Cũng không có nhiều thứ mạnh lắm, mạnh nhất cũng không vượt qua nổi Trúc Cơ trung kỳ, hơn nữa số lượng cũng cực kỳ ít.” – Trong lúc Sơn dừng lại nghỉ chân, Tiểu Hoa cũng đã kịp dùng thần thức quen qua một lượt bên trong thành phố.

Sau khi ngất đi vài ngày, lại không thể tiếp tục hấp thu linh khí để tu luyện, cơn đói cuối cùng vẫn là đến với Sơn. So sánh ra, ngoài thể chất có thể ngang hoặc nhỉnh hơn năng lực giả cấp E một chút, Sơn cũng không khác họ là mấy, phải ăn uống mới có thể vận động, sinh hoạt được. Nhưng nhìn trái ngó phải, gần đây cũng chẳng có khu dân cư nào, không kiếm được thực phẩm sẵn, động vật biến dị Sơn cũng chẳng dám chế biến mà ăn. Bây giờ nhân lúc vẫn còn sức, chỉ có thể trước tiên tìm đến nơi nào có thực phẩm rồi tính tiếp. Nhìn thấy Sơn lại bắt đầu thực hiện mấy bài tập kỳ quái, có vẻ khá vô ích, Tiểu Hoa tò mò hỏi:

Sơn bị lời này làm cho kinh ngạc không thôi. Sao có thể còn có người khác xuất hiện ở đây được, hơn nữa còn là ngay trong lúc trời tối thế này, mức độ nguy hiểm thì khỏi phải bàn đến. Sơn lại gần cửa sổ lấp ló nhìn xem, quả thật nhìn thấy hai bóng người đang chạy nhanh trong đêm tối. Tuy không nhìn được là ai do hạn chế về khoảng cách lẫn đêm tối, nhưng từ hình dáng có vẻ như đấy là hai người đàn ông. Nhìn từ vẻ vội vàng của bọn họ, chắc là đang bị thứ gì đó truy đuổi rồi. Quả nhiên chỗ họ vừa chạy qua không lâu xuất hiện thêm vài cái bóng lớn, Sơn không nhìn rõ là sinh vật gì, nhưng hẳn là dị thú đi, tốc độ cũng không hề chậm. Không hiểu được là trong cái thành phố bỏ hoang này còn cái gì đáng để cho hai người kia phải vào trong đêm tối để rồi bị truy đuổi gắt gao thế này. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhóc chẳng biết gì cả, đây người ta gọi là khởi động, khởi động hiểu chưa?” – Sơn vừa tập vừa giải thích – “Bây giờ cơ thể anh không có chân nguyên hỗ trợ, trước khi muốn vận động mạnh, vận động lâu dài phải khởi động trước, nếu không sẽ rất dễ dẫn đến tình trạng chưa quen thuộc với trạng thái hoạt động mới, ảnh hưởng xấu đến cơ thể hiện tại.”

“Lam, cậu nhớ để ý kỹ một chút, nếu thấy thứ gì khả nghi thì báo lại sớm cho tôi biết nhé.” – Sơn quay sang dặn dò Lam.

“Đại ca ngươi ở yên đây đi, để bản cô nương ra ngoài tìm kiếm cho.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thôi, với tình trạng hiện tại của đại ca, di chuyển bình thường còn khó nói gì đến việc khác.” – Tiểu Hoa chê bai không thương tiếc – “Cứ ở yên đây đi, ta đi một chút rồi về.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Người?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 194: Đói lả