Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 195: Dụ đi chỗ khác
Chương 195: Dụ đi chỗ khác
Không biết có phải là trùng hợp hay không, nhưng hai người kia lại đang chạy về phía căn nhà Sơn đang nghỉ chân. Nếu chỉ là lướt qua thôi thì không sao, chứ nếu mà để đám dị thú đằng sau bắt gặp được thì thật sự là phiền phức rồi. Hiện tại Tiểu Hoa đang không có ở đây, Sơn đang không có tu vi, cũng chẳng còn sức lực mà giao chiến, Lam thì thôi khỏi nói đến, sức công kích không đáng kể. Còn Phượng, nếu dị thú không mạnh lắm thì còn chấn nh·iếp được, nếu mạnh hơn thì nó còn không bị làm sao, chứ Sơn thì chắc chắn sẽ bị chúng nhắm đến. Nhưng trong cái khó lại ló cái khôn, đã không thể đấu được với chúng nó thì sao lại phải đấu cơ chứ, cứ dụ chúng nó đi là được mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn thấy ánh mắt của Đài lại kiêng dè hơn, Sơn đoán rằng lời của mình đã thành công đánh lừa bọn họ. Thực ra nếu không cần thiết, Sơn cũng chẳng muốn để lộ ra sự tồn tại của Lam, Tiểu Hoa hay thậm chí là Phượng, nhưng trong tình huống hiện tại thì không có sự lựa chọn. Hai người trước mắt chưa hẳn đã là kẻ xấu, nhưng tạo ra cho bên mình cái mác một đội thần bí hoặc mạnh mẽ thì vẫn tốt hơn, ít nhất sẽ khiến bọn họ tôn trọng mình hơn.
Sơn phải công nhận người đàn ông tên Đài này rất khôn khéo, lời nói rất đúng mực, vừa vào đã giới thiệu luôn là đến đây làm nhiệm vụ, tránh cho cậu hỏi thêm thông tin.
“Không vấn đề gì.” – Lam ngay lập tức nhận lời.
“Tôi xin phép hỏi một chút, vừa nãy lúc trốn trong nhà, tôi có nhìn thấy một sinh vật kỳ lạ lao ra hấp dẫn mấy con chuột kia đi, không biết anh Sơn có biết đấy là chuyện gì không?”
“Phải, anh nói rất đúng.” – Người đàn ông gầy hơn lên tiếng đồng tình, rồi chỉ vào mình cùng người bên cạnh nói – “Xin tự giới thiệu, tôi tên là Đài, còn người bạn này của tôi tên là Dụng. Chúng tôi đến đây làm nhiệm vụ, chẳng may gặp phải dị thú tập kích, không địch lại được nên mới phải chạy trốn như vậy, may nhờ có anh giúp đỡ nên mới nhặt về được một mạng.”
Khi hai người đàn ông quan sát Sơn thì cậu cũng bình tĩnh quan sát lại hai người này. Hai người này một người thì thân thể hơi gầy, một người thì cao lớn hơn, từ bề ngoài lẫn giọng nói đoán chừng đều không quá ba mươi tuổi. Nhưng nói sao nhỉ, hai người này cho Sơn cảm giác không được chính trực lắm. Tất nhiên cũng không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nên Sơn cũng không vội kết luận gì, mà là điềm nhiên chào hỏi lại:
Không mất bao nhiêu thời gian, hai người này quả nhiên vẫn chạy vào khu phố gần chỗ Sơn đang ở, chắc là muốn lợi dụng địa hình nhiều toà nhà còn khá nguyên vẹn ở đây để trốn thoát khỏi bị truy đuổi. Sơn thấy thời cơ đã đến, liền ở phía cửa sổ ném mạnh một viên đá về hướng hai người đang chạy. Hai người kia ngay lập tức theo hướng viên đá mà nhìn về phía cửa sổ nơi Sơn đang ra dấu. Hai người cũng bán tín bán nghi, tại sao lại vẫn còn có người ở trong thành phố bỏ hoang thế này, hơn nữa còn không ngại tình huống nguy hiểm mà liên lạc với bọn họ. Nhưng hai người cũng là quyết đoán, nhìn nhau gật đầu một cái, rồi theo hướng Sơn chỉ mà rẽ vào một con hẻm hẹp bên phải. Khi hai người vừa mới rẽ vào, một cái bóng mờ ảo không biết từ lúc nào v·út qua người bọn họ. Hai người giật thốt mình, nhưng vẫn không dám nhìn lại mà cứ thế lẩn vào trong một căn nhà khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn đang tính toán nếu đủ gần thì cậu sẽ kéo hai người kia ra khỏi việc bị truy đuổi khỏi đám dị thú. Đây cũng không phải là Sơn thích làm việc tốt, muốn ôm chuyện vào người, mà cậu nghĩ có thể “mượn” họ chút đồ ăn, hoặc là hỏi bọn họ vài chuyện. Bọn họ xuất hiện ở đây, nhiều khả năng cách đây không xa sẽ có căn cứ người sống, như vậy Sơn cũng có thể tìm đến bổ sung vật tư cần thiết. Tất nhiên cũng có chút mạo hiểm, vì không rõ hai người này là tốt hay xấu, mình cứu họ nhưng chưa chắc họ đã cảm kích mình. Nhưng dù sao vẫn là con người, nếu gặp phải những thứ chưa rõ ràng là gì, có ẩn tàng nguy hiểm hay không như Phượng và Lam thì bọn họ sẽ còn có kiêng dè, sẽ không dễ làm càn trước mặt mình. Nếu là dị thú, bọn này sẽ ít lí trí hơn, thứ bọn này quan tâm là có cắn xé được đối tượng không, chứ không phải là đối tượng có đủ lạ lùng để phải kiêng dè không.
Hai người đàn ông vừa mới tiến đến cửa căn phòng nơi Sơn đang ngồi liền lên tiếng cảm ơn. Nhưng khi hai người này nhìn kỹ hình dáng Sơn thì hơi nhíu mày, ánh mắt có ẩn chứa chút kỳ lạ. Sơn lúc này đang ngồi xếp bằng ở chính giữa phòng, thân hình hơi cao gầy, khuôn mặt xanh xao, giống như người ta vừa mới ốm dậy, yếu đuối vô cùng. Nếu đặt ở thời điểm trước khi tận thế xảy ra, có khi người khác còn nghĩ Sơn giống một người nghiện lâu năm cũng nên. Ngoài ra hai người cũng không nhìn ra có gì đặc biệt ở Sơn nữa, nên có chút bớt kiêng dè đi.
“Tôi tên là Sơn, rất vui được làm quen với hai anh.” – Sơn giới thiệu ngắn gọn.
Sơn thở phào một hơi, thầm may mắn vì kế hoạch của mình thành công. Rồi cậu lại hướng một bên cửa sổ khác, ngó sang toà nhà mà hai người đàn ông lúc nãy ẩn nấp tạm thời kiểm tra, cũng đã thấy họ ló đầu ra xem xét tình hình. Sơn lúc này mới ra hiệu cho họ sang phía căn nhà mình trốn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ê, đừng có chạy về phía này chứ!”
“Xin chào! Cảm ơn anh khi nãy đã không ngại nguy hiểm mà dẫn chúng tôi trốn khỏi đám dị thú kia.”
Người đàn ông tên Đài hơi nhíu mày, có chút nghẹn họng. Hắn nói một tràng như vậy, đối phương lại giới thiệu cụt lủn có mỗi cái tên, đây là quá hướng nội hay thực sự là không muốn nói thêm gì nữa chăng. Nhưng tự nhận là một người lý trí, Đài cũng không quá dây dưa ở vấn đề này, mà là nghi ngờ hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh Đài hãy khoan hỏi đã.” – Sơn trực tiếp ngắt lời Đài – “Không biết hai anh có mang theo thức ăn không?”
“Chào hai anh! Không cần phải khách khí thế, chỉ là nhìn thấy nên giúp đỡ một chút mà thôi.” – Rồi Sơn lại nói với giọng thâm thuý – “Thời điểm này ai cũng có thể sẽ gặp phải khó khăn, nguy hiểm, nếu thấy thì chúng ta cũng nên ra tay giúp đỡ lẫn nhau, hai anh thấy có phải không?”
“À, là chuyện đó sao?” – Sơn khẽ mỉm cười thần bí – “Là một người bạn, chẳng mấy chốc cậu ấy sẽ về thôi.”
“Mau đuổi theo ta này.”
Lam đang ở trước mặt ba con dị thú dạng chuột, cơ thể nó đung đưa, thay đổi hình dạng bất quy tắc, dùng lời nói hướng sự chú ý của bọn chúng về mình. Theo Sơn ra hiệu lúc nãy, khi hai người lạ mặt vừa mới vào con hẻm, Lam liền theo hướng ngược lại bay v·út ra ngoài hẻm, vừa vặn gặp được ba con dị thú. Bọn dị thú cũng phối hợp theo mà dừng lại, hướng những cặp mắt đỏ ngầu ra lăm le nhìn vào Lam đang khiêu khích trước mặt chúng nó. Khi cảm thấy bọn dị thú có ý định lao lên t·ấn c·ông, Lam liền xoay mình theo hướng ngược lại với dãy nhà Sơn ở mà bay v·út đi. Ba con dị thú cảm thấy thứ trước mắt không có tính đe doạ, ngược lại giống như một miếng mồi béo bở, cũng bắt đầu động thân đuổi theo, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Sơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“May mà bọn này cũng không thông minh lắm!”
“Này Lam, hiện tại chúng ta không ai chiến đấu được, nhưng bọn dị thú kia cũng không động được đến cậu. Vậy khi tôi ra hiệu thì nhờ cậu chịu khó dẫn dụ bọn chúng ra xa khỏi đây rồi ẩn mình trở về, có được không?” – Sơn nói kế hoạch của mình cho Lam.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.