Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Yêu Võ Thần
Unknown
Chương 200: Chân Chính Mật Khố
Dưới mặt đất quảng trưởng, mười bộ cương thi t·hi t·hể nằm la liệt.
Ở một bên, Ngô Phục, Trần Huyền Cơ, Trịnh Xảo, Trần Quân, Võ Việt, Mạc Linh, sáu người đang cầm tinh nguyên đến tranh thủ khôi phục yêu nguyên.
Trải qua một trận chiến này, ngoại trừ Ngô Phục, Trần Huyền Cơ, Trịnh Xảo tương đối lành lặn, còn lại ít nhiều đều có thương thế.
Thời gian không biết trôi qua ba lâu, Ngô Phục là người đầu tiên đứng dậy.
Chỉ thấy Ngô Phục lúc này đi về phía cuối quảng trường, nơi đó có một cái cánh cửa khổng lồ màu đen chắn lại.
Cánh cửa này cao cỡ mười mét, rộng sáu mét, bên trên trạm trổ đủ các loại hoa văn tinh xảo, thi thoảng còn có thể thấy ô quang lóe lên, không biết cánh cửa làm tử chất liệu gì.
Đứng ở trước cánh cửa này, Ngô Phục hai tay chắp sau lưng, mắt khẽ híp, dường như đáng suy tư.
Mà Trần Huyền Cơ cũng cùng lúc thoát khỏi nhập định, trong thể nội yêu nguyên đã ổn định.
Ở lòng ban tay của hắn, một viên hạ phẩm tinh nguyên đã ảm đạm, mất đi ánh sáng, nhìn qua lại giống như thủy tinh trong suốt, đây là dấu hiệu năng lượng đã bị rút sạch.
Tùy tiện đem viên này ném đi, Trần Huyền Cơ đứng dậy, đưa mắt nhìn về đang suy tư Ngô Phục.
Cánh cửa khổng lồ kia tự nhiên cũng lọt vào mắt hắn, tuy nhiên Trần Huyền Cơ cũng nhất thời không nhìn ra môn đạo, chỉ suy đoán khả năng phía sau khả năng có dấu huyền cơ.
Sải bước tiến lại gần Ngô Phục, Trần Huyền Cơ nhẹ giọng thăm dò nói: -” Ta nhìn cánh cửa này không đơn giản, Ngô Phục huynh có biết phía sau chứa thứ gì? “
Ngô Phục cũng không có quay đầu, tầm mắt vẫn ở trên cánh cửa đáp: -” Theo như thông tin của ta đạt được, nếu như đoán không lầm, nơi này mới là mật khố cất giữ chân chính bảo vật. “
Trần Huyền Cơ ồ linh kinh ngạc, giọng điệu vui mừng nói: -” Vậy Ngô Phục huynh có biết cách mở ra? “
Đối với Ngô Phục câu trả lời này, Trần Huyền Cơ tự nhiên tin tưởng.
Bên ngoài quảng trường đồ vật mặc sù nhiều nhưng giá trị không quá lớn, cao nhất cũng là mấy kiện nhất giai yêu binh mà thôi.
Mà sơn tặc Thanh Kình bao nhiêu năm vơ vét, giàu đến chảy mỡ, há chỉ có ngần ấy thứ.
Trầm ngâm một hồi, Ngô Phục nhẹ gật đầu đáp: -” Cũng không chắc chắn lắm, nhưng có thể thử. “
-” Như vậy là tốt rồi. “ Trần Huyền Cơ cười một tiếng nói: -” Trước mắt đợi những người khác khôi phục xong, chúng ta lại nếm thử mở ra. “
Ngô Phục hiển nhiên cũng là ý này, không có nhiều lời thêm
Mà tranh thủ lúc này, Trần Huyền Cơ bắt đầu quan sát kỹ càng cánh cổng, càng nhìn càng thấy huyền diệu.
Đã năm mươi năm trôi qua, cảnh cổng này vậy mà không có chút nào dấu vết năm tháng, vẫn như cũ sáng loáng, hiển nhiên chất liệu làm ra cũng là kim thiết bên trong đỉnh cấp.
Khi dưa tay sờ lên, cảm giác truyền đầu tiên là lạnh buốt, tựa như hàn băng.
Nhất thời một suy nghĩ hiện ra trong đầu Trần Huyền Cơ:
‘ Nếu như có thể đem rèn làm binh khí, hẳn là có thể dùng làm yêu võ binh. ‘
Nghĩ là vậy như Trần Huyền Cơ cũng không có làm thật, bởi cánh cửa này thật sự quá to lớn, nặng nề, muốn mang đi tương đối khó khăn.
Hơn nữa cho dù mang đi được thì khi vào trong thành quá dễ gây chú ý, đến lúc đó bị hỏi nguồn gốc sẽ rất phiền phức.
Lại nhìn ngắm cánh cửa một hồi, Trần Huyền Cơ ánh mắt đột nhiên khẽ ngừng lại.
Hắn phát hiện ra ở giữa trung tâm cánh cửa có một cái lỗ khảm hình bát giác, lớn cỡ bàn tay.
Giờ phút này Trần Huyền Cơ không tự chủ liên tưởng đến Ngô Phục trong tay tấm la bàn kia, kích thước cùng hình dáng cơ bản cùng cái lỗ khảm này tương đương.
Đến đây Trần Huyền Cơ cũng hiểu ra, khả năng cao la bàn kia chính là chìa khóa mở cánh cửa này.
Liếc nhìn Ngô Phục đang trầm tư, Trần Huyền Cơ không có nói gì.
Theo thời gian trôi qua, Trịnh Xảo đám người cũng lần lượt hoàn thành khôi phục tỉnh lại, cùng Trần Huyền Cơ hai người tụ chung một chỗ.
Đứng trước cánh cửa to lớn, tất cả đều cảm thán không thôi.
Sau khi biết được phía sau cánh cửa này mới là sơn tặc Thanh Kình chân chính mật khổ, ai nấy ánh mắt sáng rực chờ mong.
Chỉ là bên ngoài bảo vật đều nhiều như vậy, bên trong không biết còn cỡ nào.
Ngô Phục cũng không có dông dài, từ trong ngực lấy ra tấm la bàn kia nói: -” Hiện tại ta bắt đầu mở cửa, mọi người chú ý cẩn thận. “
Không cần Ngô Phục nhắc nhở, Trần Huyền Cơ năm người đã lùi về sau một đoạn giữ khoảng cách an toàn.
Giờ phút này, tất cả sắc mặt đều nghiêm túc lên, trong tay nắm chặt binh khí.
Bọn hắn đều tự hiểu, bên trong chắc chắn không có đơn giản, dù sao canh giữ nơi đây đều đã là tam giai đỉnh phong cương thi, muốn nói bên trong không có nguy hiểm là không thể nào.
Cầm la bàn, Ngô Phục khẽ nhún bay lên, tiếp đến tinh chuẩn lắp ở trên lỗ khảm.
Không đợi rơi xuống, Ngô Phục đã đạp lên cánh cổng mượn lực lộn ra sau một đoạn dài mới ngừng lại.
Ông!
Cùng lúc, một âm thanh trầm thấp vang lên.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy lắp ở lỗ khảm la bàn bất ngờ phát ra màu xanh ánh sáng chói mắt, tiếp đến lấy la bàn làm trung tâm, trạm trổ ở trên cánh cửa hoa văn lan tràn sáng lên.
Không qua mấy hơi thở, nguyên bộ cánh cửa khổng lồ đã sáng rực, để người ta có chút cảm giác thần thánh.
Két! Cạch!
Đứng trước tất cả ánh mắt chờ mong, cánh cửa vào lúc này vậy mà chậm rãi mở ra.
Âm thanh rít lên của cánh cửa lâu ngày không hoạt đột động như cứa vào trái tim mỗi người ở đây, để nó không tự chủ thắt chặt.
Theo cánh cửa ngày càng mở rộng, một cái thông đạo được xây bằng đá xanh lộ ra.
Thông đạo nhìn qua không quá dài, có thể loáng thoáng nhìn thấy phần cuối một mảnh tươi sáng, rộng rãi.
Đợi cho cánh cửa hoàn toàn mở rộng, Trần Huyền Cơ sáu người vẫn đứng bất động không nhúc nhích, cơ hồ chẳng ai có ý định xông đi vào trước.
Qua một hồi lâu, Ngô Phục khẽ hít một hơi thật sâu nói: -” Đi vào thôi, đứng bên ngoài này cũng không giải quyết vấn đề gì. “
Dứt lời, Ngô Phục liền chủ động tiến vào trong thông đạo.
Thấy vậy Trần Huyền Cơ mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt sải bước đuổi theo.
Trong thông đạo cũng không có chứa cái gì bẫy rập, đám người rất thuận lợi thông qua.
Đến phía sau thông đạo, nơi đây không gian cũng có nửa cái quảng trường bên ngoài lớn nhỏ, đỉnh đầu quang thạch chiếu sáng, đem tất cả phơi bày.
Lại nhìn về phía mặt đất, đồ vật cũng không có trưng bày quá nhiều, chỉ có năm cái giá đỡ cùng bốn cái rương lớn, tuy nhiên giá trị lại so với bên ngoài quý giá hơn không biết bao nhiêu lần.
Trước hết phải nói đến là năm cái kệ, bên trên trưng bày năm kiện đồ vật phân biệt là một cái rìu màu đỏ, một cái áo choàng màu đen, một thanh kiếm màu xanh, một quả cầu màu tím và cuối cùng một cây thương bạc.
Mát tất cả năm thứ này toàn bộ không phải đồ vật bình thường, thấp nhất cũng là nhị giai yêu võ binh, trong đó cao nhất là áo choàng cùng quả cầu màu tím, đạt tới tam giai.
Vừa nhìn thôi liền để tất cả người ở đây đỏ mắt, hận không thể đoạt tới tay.
Tiếp đến là bốn cái rương, mỗi rương chứa một loại đồ vật, trong đó rương đầu tiên chất đầy tinh nguyên, trung, thượng phẩm đều đủ.
Rương thứ hai thì là đủ các loại hộp cùng bình lọ, loáng thoáng đoán được hẳn là chứa đan dược, linh thảo loại hình.
Rương thứ ba chứa đồ vật không nhiều, toàn bộ đều là quyển sách, loáng thoáng lẫn trong đó còn có lưu tin ngọc, hiển nhiên rương này chủ yếu là cất giữ công pháp, võ kỹ.
Cuối cùng một rương thì đồ vật có chút lộn xộn, chủ yếu là các loại tài liệu quý giá như kim thiết, linh ngọc, linh mộc các loại.
Đến đây không cần nói tiếp cũng đoán được đồ vật nơi đây giá trị, đủ để người người vì đó sứt đầu mẻ chán, hưng thịnh một cái thế lực cũng không nói chơi.
Thế nhưng Trần Huyền Cơ sáu người lúc này không nhúc nhích, bởi giờ phút này đập vào mặt bọn hắn là một cái vương tọa màu vàng to lớn.
Mà bên trên vương tọa thì ngồi một con cương thi tóc đỏ, khóe miệng lộ răng nanh dài, hai mắt nhắm nghiền, làn da bạch ngân, người mặc màu bạc chiến giáp, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm cắm xuống mặt đất.
Để người càng thêm kinh dị hơn, thanh trường kiếm này bên trên lại khảm nạm bốn vinh tinh hạch lấp lánh.
Một suy nghĩ ở trong đầu tất cả nổ tung, tứ giai yêu võ binh!
Yêu võ binh cấp bậc lực lượng thường thường cùng yêu võ giả cảnh giới đối ứng, trong đó nhất giai miễn cương so với Ngưng Nguyên cảnh sơ kỳ, nhị giai thuộc Ngưng Nguyên cảnh đỉnh phong, tam giai thì là Đan Thai Cảnh.
Cứ như vậy suy ra, tứ giai đương nhiên sở hữu Hợp Thể cảnh lực lượng.
Đây cũng đại biểu ý nghĩa một khi lộ ra, ngay cả Hợp Thể cảnh đến đều sẽ đỏ mắt ra tay tranh đoạt.
Xong bình thường tứ giai yêu võ binh hi hữu khó gặp, đặt ở nơi đâu cũng là vật quý giá cất giữ, hiện tại nơi đây vậy mà tồn tại một thanh quả thật khó mà tưởng tượng.
Nhưng quý thì quý là vậy, cuối cùng phải có mạng dùng mới được.
Trước mặt con cương thi này nhìn là biết không dễ trêu, lực lượng tất nhiên vượt xa đám ở bên ngoài, sợ rằng đạt tớ tứ giai cũng không nói chơi.
Nghĩ đến đây tất cả trong lòng nặng nề, thậm chí có người còn có rút lui suy nghĩ.
Thế nhưng nhìn bảo vật ở trước mặt, không lấy thực sự quá tiếc nuối, đây chính là cơ duyên.
Đứng ở một bên Trần Huyền Cơ sắc mặt bên ngoài không có biến hóa, nhưng trong lòng đã có vô tận sóng biển cuộn trào.
Bởi hắn càng nhìn càng thấy con cương thi này diện mạo quen thuộc, tóc đỏ, mặc màu bạc chiếm giáp, cầm kiếm, rất giống với trong tin tức miêu tả sơn tặc Thanh Kình thủ lĩnh Chương Dương.
Lục soát trong ký ức tin tức, rất nhanh Trần Huyền Cơ liền nghĩ rõ ràng.
Hắn nhớ lại trong tin tức mua được từ mục lâu có nói, Chương Dương có một loại yêu kỹ thành danh gọi là hóa thi.
Yêu kỹ này không chỉ có thể luyện t·hi t·hể người khác thành cương thi đến sai sử, mà cũng có thể luyện bản thân thành cương thi, đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng.
Hiển nhiên trước mặc chính là Chương Dương bản thân, đã hóa cương thi.
Vừa nghĩ đến đấy Trần Huyền Cơ đột nhiên thấy lạnh cả người, không rét mà run.